Thủ thành binh sĩ cũng ôm quyền gật đầu đáp lễ.
Ba người cùng trường tính cả Hà Tự Phi theo hành lang dài dưới chân tường thành mà tiến vào quận thành.
Một người nhỏ giọng khen: “Ôi chao, thủ vệ quận thành cũng quá hòa nhã còn chỉ chỗ cho chúng ta, nói nhanh còn kịp thuê phòng.”
Lại có người tiếp lời: “Không phải sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm sao? Có lẽ lo chúng ta như ruồi không đầu mà loanh quanh trong quận thành nửa đêm bị binh lính tuần tra bắt được cũng nên.”
“Kia làm sao giờ? Chúng ta đi thẳng đến Duyệt Lai khách điếm sao? Ta còn chưa từng ở đó nghe nói ở huyện thành nhà ta Duyệt Lai khách điếm đã đắt không chịu nổi.” Người nói câu này là người lớn tuổi nhất trong bốn người, đã mười chín tuổi họ Trịnh, năm ngoái vừa sinh một đứa con trai mập mạp nuôi con nhỏ tốn kém chẳng ít, bởi vậy lúc này trong túi cũng không rủng rỉnh vừa nghe đến hai chữ "Duyệt Lai" liền lập tức nhụt chí.
Người đầu tiên cất lời nói: “Ta thấy binh sĩ cũng không giống nói dối, trên đường xe ngựa vào quận thành nhiều như vậy e là quá nửa là tới dự ân khoa, khách điếm trong thành chỉ e khó thuê được. Nếu ở ngoài thành, lại phải kiểm tra thân phận một lượt, rồi chạy về trường thi dọc đường chậm trễ hơn nửa canh giờ hao tổn tinh lực.”
Thiếu niên thứ hai tên là Vương Sạn lập tức góp lời: “Chúng ta mau đến Duyệt Lai khách điếm thôi ta không muốn ở ngoại thành. Kỳ thi phủ lần trước, ta vì ham rẻ mà ở ngoài thành sáng sớm phải vào nội thành, chen chúc cùng bách tính xếp hàng, suýt nữa đến trễ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play