Nhà của Chu Mỹ Hoa...

Cô bật dậy.

Hiện trường vụ án! 

Hiện trường vụ án chính là nhà của Chu Mỹ Hoa!

Cô vội nghi lại manh mối này. Viết xong cô nhẹ nhàng đặt thêm một đấu chấm hỏi ở phía sau. 

Là đúng hay không, thì cần phải kiểm chứng lại lần nữa.

Gác bút xuống cô hồi tưởng lại một lượt những sự kiện đã xảy ra trong hôm nay, xác định mình không bỏ sót gì, rồi mới bước đến giường chuẩn bị đi ngủ.

Thế nhưng dù nằm một lúc lâu, đôi mắt cô vẫn mở to nhìn vào bóng đêm đen kịt như mực. Một lát sau cô khẽ thở dài.

Cô vốn tưởng rằng mình không để tâm đến, nhưng lúc này hình ảnh của Chu Mỹ Hoa nằm giữa vũng máu cứ liên tục hiện lên trong đầu cô.

Không phải sợ, mà là mỗi nỗi niềm buồn bã không thể diễn tả nên lời.

Một cô gái đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, lẽ ra nên có một tương lai rất rực rỡ.

Thẩm Thanh Diệp nhắm mắt lại, lần này cô dứt khoát bỏ tất cả các tạp niệm trong đầu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~

Sáng sớm hôm sau đầu óc còn hỗn độn nhiều suy nghĩ, nên Thẩm Thanh Diệp tỉnh dậy sớm hơn bình thường.

Khi cô rửa mặt xong và xuống lầu, bữa sáng đã được dì Trần chuẩn bị sẵn. Nhưng cô không thấy bóng dáng dì Trần đâu chắc bà ấy đã đi ra ngoài chợ để mua đồ.

Trong nhà chỉ còn một mình cô.

Thẩm Thanh Diệp đứng trên cầu thang, cúi đầu quan sát từng món đồ trong phòng khách. Một lúc sau, cô bất ngờ hắng giọng: “Có thứ nào biết nói chuyện không?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thẩm Thanh Diệp chờ đợi trong giây lát, sau đó đưa tay xoa mặt, không kìm được bĩu môi.

~~~~~~ 

Khi đến cơ quan, mới chỉ hơn 7 giờ một chút.

Thẩm Thanh Diệp đỗ xe xong, đi thẳng đến văn phòng. Vừa định bước vào cửa. khóe mắt cô bất chợt bắt gặp một bóng người.

Cô khựng lại, thử gọi: “Anh Chính nghĩa?”

Trước cửa tổ trọng án, Vi Chính Nghĩa nghe tiếng liền quay đầu ngoảnh lại, ánh mắt mơ màng vô thần. Phải một lúc lâu sau khi thấy Thẩm Thanh Diệp, anh ta mới phản ứng lại: “À, là tiểu Thẩm à?”

 Vừa nói anh ta vừa uể oải ngáp một cái, khóe mắt rưng rưng như muốn chảy nước. Từ một chàng trai vốn sạch sẽ gọn gàng, giờ đây anh ta trở nên nhếch nhác với bộ quần áo nhăn nheo, dáng vẻ lôi thôi. Quầng thâm dưới mắt anh ta sậm màu đến mức trông như sắp nhỏ ra được mực, chẳng còn chút hình tượng nào.

Thẩm Thanh Diệp có ấn tượng khá tốt về Vi Chính Nghĩa, vì anh ta cũng chỉ mới tốt nghiệp vài năm, là một chàng trai trẻ, đầy sức sống. Có lần, vì mặc đồ quá thời trang đi làm mà bị chi đội Tống mắng cho một trận.

Nghĩ lại hình ảnh thường ngày của anh ta, rồi nhìn lại anh ta lúc này. Thẩm Thanh Diệp bước lên hai bước, cau mày nói: “Đừng nói là anh thức cả đêm ở đây đấy nhé?”

“Chứ còn gì nữa!” Vi Chính Nghĩa vừa ngáp, vừa nói: “Không chợp mắt cả đêm, hôm qua cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế, mệt chết đi được.”

Thẩm Thanh Diệp hỏi: “Không phải đội trưởng Nhạc nói anh và anh Khương đang cùng điều tra vụ án giết người hàng loạt sao? Vẫn chưa bắt được người sao?”

“Bắt được rồi.” Vi Chính Nghĩa vẫy tay, cười khổ: “Nhưng anh ta lại không chịu nhận tội. Tôi và anh Khương và cả anh Khải Minh thẩm vấn cả đêm, thế mà cái thằng khốn đấy không hé nữa lời.”

“Không nhận tội?” Thẩm Thanh Diệp nhíu mày: “Chẳng phải đã thu thập chứng cứ đầy đủ rồi mới đi bắt người sao?”

“Đúng thế.” Vi Chính Nghĩa nói: “Nhưng chúng tôi bắt được anh ta ở nhà, sau đó tổ khám nghiệm hiện trường đã cả đêm, mà chẳng tìm được chút máu hay dấu vết nào bất thường cả.”

Lông mày Thẩm Thanh Diệp càng nhíu chặt hơn.

Vi Chính Nghĩa nói tiếp: “Nói cách khác, nơi đó hoàn toàn không phải hiện trường giết người.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play