Thẩm Thanh Diệp lắc đầu: “Không ạ, chắc bà ấy bận quá.”

Cô bước tới cửa biệt thự, mũi hít nhẹ, không kiềm được bật cười nói: “Hôm nay dì Trần làm món gì ngon thế? Cháu ngửi thấy mùi thơm quá à!”

Dì Trần mỉm cười nói: “Hôm nay dì ra chợ thấy có bán măng, nên mua ít về nấu canh gà măng tươi, còn đang hầm trên bếp đấy. Còn có trứng rán với lá ngải hương mà cháu thích đấy, lại xào thêm một món cải nhỏ nữa. Đừng đứng ngẩn ra đó, đi rửa tay ăn cơm đi.”

Thẩm Thanh Diệp gật đầu, sau khi lấy chén bát ra, dì Trần đã mang một bát canh đăth trước mặt cô: “Ngoài trời lạnh lắm, uống chút canh gà cho ấm bụng trước đã.”

Canh gà còn bốc hơi nóng hổi, Thẩm Thanh Diệp câm thìa, thổi nhẹ nhàng rồi nếm thử, đôi mắt cong lên: “Ừm, ngon quá.”

Dì Trần mỉm cười đến nếp nhăn phần khóe mắt cũng hiện rõ: “Ngon là tốt rồi. Mấy hôm nay trời lạnh, dì sẽ hầm canh cho cháu, đẻ giữ ấm cơ thể.”

Thẩm Thanh Diệp lập tức yêu cầu: “Vậy ngày mai cháu muốn uống cnah sườn.”

Dì Trần nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương: “Được, được ngày mai dì sẽ hầm canh sườn cho cháu.”

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Thanh Diệp đi dạo để tiêu cơm, đến khi về nhà rửa mặt xong cô liền giam mình trong phòng.

Cô hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, tay vừa cầm bút xoay đi xoay lại.

Trước tiên có thể khẳng định, âm thanh đó tuyệt đối không phải là ảo giác của cô. Bởi vì trước đó, cô hoàn toàn không biết Lâm Hiểu Phong hay Lý Đại Chí là ai. Âm thanh đó nói chính xác hai cái tên này và chỉ ra Lý Đại Chí là hung thủ, mà kết quả lại đúng là như vậy.

Từ đó có thể suy ra, có lẽ cô đã sở hữu một loại năng lực đặc biệt là có thể nghe được…âm thanh của các vật vô tri.

Nhưng từ sáng tới giờ cô chỉ nghe được âm thanh phát ra từ chiếc kẹp ngọc trai kia. Điều này có nghĩa là năng lực này có hạn chế.

Vậy hạn chế nằm ở cô hay ở vật thể?

Có lẽ không phải vâth nào cũng biết nói, mà chỉ những vật… đã thành tinh? Hoạc có linh tính mới được?

Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn các đồ vật trang trí trong phòng mình mà không kìm được hắng giọng thử hỏi: “Có…thứ nào biết nói chuyện không?”

Căn phòng yên ắng đến kỳ lạ.

Không bỏ cuộc, cô lại gọi: “Tôi có thẻ nghe được âm thanh của các người, nếu biết nói thì trả lời đi?”

Vẫn không có tiếng động nào.

Thẩm Thanh Diệp gõ lên chiếc bàn gỗ mà cô đã dùng nhiều năm: “Mi có nói được không?”

Chiếc bàn không hề có phản ứng.

Cô lại chọc vào tủ quần áo: “Kêu một tiếng đi.”

Tủ quần áo im lặng.

Cô thử hết đồ vật này đến đồ vật khác trong phòng, nhưng chẳng thứ nào đáp lại. Đang lúc thất vọng, đột nhiên có tiếng “thình thịch” vang lên trong phòng.

Đôi mắt Thẩm Thanh Diệp sáng lên, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy giọng của dì Trần từ bên ngoài vọng vào: “Tiểu Diệp, lẩm bẩm gì trong phòng vậy? Ngày mai còn đi làm, ngủ sớm đi.”

Mặt Thẩm Thanh Diệp đỏ bừng, vội vằng đáp: “Không sao đâu dì Trần, cháu đang đọc sách, cháu sẽ ngủ ngay đây.”

“Được, dưới lầu có sữa, nhớ uống một ít trước khi ngủ nhé.”

Cô đáp lời, đợi đến khi bên ngoiaf hoàn toàn yên tĩnh, mới thả người lên giường, xoa xoa mặt.

Thật là…

Cô thở dài, ngước lên nhìn trần nhà.

Nếu không phải hạn chế ở phía vật thể, thì chẳng lẽ là ở phía cô.

Cũng có thể…phải ở một thời điểm và địa điểm cụ thể nào mới nghe được âm thanh từ vật thể.

Khoan đã, thời điểm và địa điểm cụ thể?

Tim cô bỗng chốc thắt lại.

Hôm nay, cô nghe được âm thanh đó từ khoảng 9 giờ rưỡi đến 10 giờ sáng, tại nhà của Chu Mỹ Hoa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play