Không phải hiện trường vụ án sao?
Thẩm Thanh Diệp nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng mệt mỏi rã rời của Vi Chính Nghĩa, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Anh đã ăn gì chưa?”
“Chưa.” anh ta khổ sở xoa bụng: “Đêm qua bận quá không ăn được mấy miếng, tôi đang đói muốn chết đây.”
Thẩm Thanh Diệp nói: “Trong ngăn kéo tủ của tôi còn chút đồ ăn, anh ăn tạm nhé?”
Nghe thế Vi Chính Nghĩa mắt sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được, được, quá tốt!”
Thẩm Thanh Diệp thấy anh ta như vậy, không nhịn được liền bật cười, lại quay người đi lấy ra một đống đồ ăn vặt.
Vi Chính Nghĩa kêu lên một tiếng, lao tới ngay, xé một gói bánh quy rồi bỏ vào miệng. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng, khiến anh ta suýt rơi nước mắt.
“Em không biết đấy thôi, đến cả nước văn phòng chúng tôi cũng không còn, tôi khát đến khô cổ rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Diệp chỉ biết dở khóc dở cười, quay vào rót cho anh ta một cốc nước.
Vi Chính Nghĩa ngồi xổm ở góc tường, vừa uống nước vừa nhét thức ăn vào miệng như chết đói.
Thẩm Thanh Diệp đứng bên cạnh nhìn một lúc, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vụ án này là thế nào vậy?”
Vi Chính Nghĩa đã ăn hai bịch bánh quy và chocolate, cơn đói đã giảm đi phần nào. Nghe cô hỏi, anh ta nuốt nước bọt, lau miệng rồi kể: “Lần đầu tiên là vào tháng mười năm kia, có một ông câu cá kéo lên được một cái bao, mở ra xem thì phát hiện bên trong toàn là thịt vụn. Ông ta sợ quá nên lập tức báo cảnh sát. Sau đó, xét nghiệm cho thấy đó là thịt người, cảnh sáng lập tức nhanh chóng thành lập hồ sơ điều tra Nhưng do thời tiết lúc đó rất lạnh, hơn nữa bao được ngâm trong nước quá lâu, nên thông tin trên thi thể gần như đã mất hết, chẳng còn tìm được manh mối gì. Cuối cùng đừng bỏ lửng, coi như vụ án chưa có lời giải.”
Anh ta thở dài, tiếp lời: “Rồi từ tháng ba đến tháng chín năm ngoái, lần lượt phát hiện thêm ba vụ án tương tự. Sau khi điều tra, thì phát hiện phương thức phân xác và địa điểm vứt xác khá giống vụ án đầu tiên, nên cũng được đưa vào cùng một nhóm. Vì cả ba vụ án đều được phát hiện sau những đêm mưa lớn, nên những vụ án này được đặt tên là “Vụ án giết người liên hoàn trong đêm mưa.”
Vi Chính Nghĩa ngừng lại một lúc, thở dài thêm lần nữa: “Những vụ án này quá tàn nhẫn, khiến cho cấp trên phải chú ý và ra lệnh phá án khẩn cấp. Đội trưởng Tần dẫn đội pháp y của chúng tôi bận rộn hơn một tháng, phát hiện rằng tất cả nạn nhân đều có dấu hiệu bị xâm hại trước khi chết. Nhưng hung thủ quá cẩn thận, dường như đã rửa sạch thi thể sau khi gây án. Thêm vào đó tất cả đều xảy ra trong đêm mưa lớn, mọi dấu vết đều bị nước mưa rửa trôi, không còn lại gì.”
Anh ta lắc đầu: “Thế nên suốt hai tháng trời quá vụ án vẫn chẳng có tiến triển gì.”
Thẩm Thanh Diệp liền hỏi: “Thế sao không thử điều tra từ các nạn nhân?”
Vi Chính Nghĩa đáp: “Sao không điều tra chứ? Ngay từ đầu đã phát thông báo toàn thành phố để người nhà báo tin nếu có người mất tích. Cũng có nhiều người báo, nhưng hoặc thời gian mất tích không trùng khớp, hoặc kết quả giám định ADN không phù hợp. Đến giờ vẫn không xác định được danh tính của bất kỳ nạn nhân nào.”
Cô thắc mắc hỏi: “Vậy tại sao lúc sau lại tìm ra manh mối?”
Vi Chính Nghĩa giải thích: “Là nhờ vụ án thứ 5. Khi được bảo án, chúng tôi ngay lập tức điều tra và tìm manh mối quanh khu vực vứt xác. Cuối cùng một ông nuôi cá đã cung cấp thông tin.”