"...Tạ Viễn Tinh." Một cậu bạn tóc ngắn vươn tay ra từ phía sau ghế, vòng qua cổ Tạ Viễn Tinh: "Cậu có nghe thấy bài tập nhóm mà thầy vừa giao không?"

"Mỗi phòng sẽ là một nhóm, mỗi nhóm ba người, hình như cậu ở phòng hỗn hợp đúng không?"

"Ủa? Cổ cậu có cái gì vậy?"

Sắc mặt của Tạ Viễn Tinh đã hơi khác lạ từ khi bị người kia vòng tay qua cổ, nghe thấy cậu bạn nói, cậu cau mày kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hơi có chút không được tự nhiên mà ấn cổ áo xuống: "Không có gì."

"Cậu..." Cậu có chút không gọi được tên của người trước mặt.

Khai giảng lâu như vậy, cậu khó khăn lắm mới nhận ra mặt mọi người trong lớp, còn tên và mặt không khớp.

Cao Vũ Phi ngạc nhiên nhìn cậu một cái: "Tôi, Cao Vũ Phi, tôi đã nói với cậu tên tôi rồi mà, cậu không thể quên nhanh như vậy chứ."

"Cậu quên rồi à, tôi cũng bị xếp vào phòng hỗn hợp đó."

Cậu ta thở dài một tiếng: "Thật xui xẻo, mấy anh năm hai trong ký túc xá của tôi cứ bắt tôi đi làm việc vặt, tôi cũng không tiện từ chối, đã nhận không biết bao nhiêu kiện hàng rồi."

"Nhưng may mà trong lớp mình còn có một người ở cùng phòng với tôi."

Cao Vũ Phi quay đầu nhìn về phía Tạ Viễn Tinh: "Còn cậu thì sao, quan hệ trong ký túc xá thế nào?"

Cậu ta nhìn Tạ Viễn Tinh, chỉ cảm thấy toàn thân người này tràn ngập ba chữ dễ bắt nạt.

Tạ Viễn Tinh nghe vậy lại ấn cổ áo xuống, thứ giấu sau cổ áo là miếng dán chặn pheromone, thứ này vốn dĩ không nên xuất hiện trên người một Beta như cậu.

Nhưng khi bạn cùng phòng cắn cậu cũng không hề kiềm chế chút nào, dù cậu không có tuyến thể, pheromone vẫn liên tục tràn vào vết thương, thời gian từ khi bị cắn đến giờ lại quá ngắn, nếu không dán miếng dán này, chỉ cần là Omega hoặc Alpha đều có thể nhìn ra cậu bị một Alpha cắn.

"Khá tốt." Ánh mắt Tạ Viễn Tinh hơi né tránh nói.

Ánh mắt né tránh của cậu rơi vào mắt Cao Vũ Phi lại trở thành khó xử, cậu ta thấy thế thì càng hứng thú: "Cậu ở cùng với Thẩm Biên Dã đúng không?"

Tạ Viễn Tinh giật mình: "Sao cậu biết?"

Cao Vũ Phi nửa ghen tị nửa ngưỡng mộ nói: "Trong trường này ai mà không biết Thẩm Biên Dã chứ, dù không gặp qua thì cũng nghe qua tên." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

"Tôi nghe nói hồi khai giảng năm nhất anh ấy đã lái một chiếc Bugatti đến trường, người đến chặn đường anh ấy, người đến tỏ tình với anh ấy rất nhiều, cả trai lẫn gái đều có, sau đó nghe nói bị làm phiền quá nên đổi sang một chiếc Mercedes."

"Nhưng đổi sang Mercedes cũng vô dụng, vẫn luôn có người ngồi trước xe anh ấy chờ, sau đó anh ấy liền không lái xe đến trường nữa."

Cao Vũ Phi thở dài tiếc nuối: "Bugatti à, tôi cũng muốn xem thử Bugatti ngoài đời thực trông như thế nào."

Tạ Viễn Tinh mờ mịt: "Bugatti là gì? Rất đắt sao?"

"Đâu chỉ rất đắt, mấy trăm triệu một chiếc đấy!" Những người ngồi bên cạnh vẫn luôn nghe cũng chen vào, trong lúc nhất thời Tạ Viễn Tinh bị một đám người vây quanh ở giữa, toàn là người tò mò về Thẩm Biên Dã.

Một cậu bạn nói: "Trước đây thấy cậu ít nói nên không tiện hỏi cậu, thêm nữa là huấn luyện quân sự quá mệt, bây giờ cậu nói thử xem, ở chung một ký túc xá với Thẩm Biên Dã có cảm giác thế nào?"

"Anh ấy chơi chán các tài khoản game thì tùy tiện tặng cho người khác chơi, nạp mấy chục ngàn vào tài khoản mà nói tặng là tặng, cậu ở cùng phòng với anh ấy, vậy anh ấy có tặng cho cậu cái gì không?"

Tạ Viễn Tinh bị một đám người vây quanh ở giữa, không thoải mái mà cau mày, nghe vậy thì lắc đầu: "Không có."

Việc hợp đồng không thể nói ra, ngoài số tiền đó ra thì cũng không có gì khác, nhưng cậu cũng không thể nói rằng Thẩm Biên Dã cảm thấy cậu quá gầy, cắn không thoải mái nên cho cậu một trăm tệ tiền ăn uống được.

Cao Vũ Phi tiến lại gần, ngạc nhiên nói: "Sao lại không có, nghe nói anh ấy rất hào phóng mà."

"Có phải là cậu chưa nói lời hay với anh ấy không."

"Nịnh nọt đại thiếu gia cho cậu một chút, cho dù cậu không dùng đến thì đem đi bán cũng có thể kiếm được một khoản đấy." Nói rồi cậu ta thở dài: "Nếu tôi ở cùng ký túc xá với anh ấy thì tốt rồi."

Tạ Viễn Tinh lắc đầu: "Tôi ăn nói vụng về lắm."

Cậu như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên: "Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể đi xin cố vấn học tập chuyển ký túc xá thử xem."

Dù cậu đã ký hợp đồng với Thẩm Biên Dã, nhưng trong hợp đồng cũng không yêu cầu cậu nhất định phải ở trong ký túc xá.

Nếu có thể, Tạ Viễn Tinh rất hy vọng ngoại trừ lúc Thẩm Biên Dã rối loạn pheromone ra thì hai người có thể hoàn toàn không gặp mặt.

Cậu là một Beta, bị cắn ở sau cổ luôn cảm thấy không thoải mái, hơn nữa sau khi Thẩm Biên Dã cắn cậu, ánh mắt anh nhìn cậu cũng khiến Tạ Viễn Tinh không được tự nhiên.

Cũng chính vì vậy mà chiều nay Tạ Viễn Tinh đến lớp rất sớm.

Cao Vũ Phi nghe xong lời cậu nói thì sững sờ, sau đó lắp bắp nói: "Hả? À... chuyện này có thể chứ?"

Cậu ta không phải là đến tìm Tạ Viễn Tinh để hợp tác nhóm nhỏ sao, sao lại đột nhiên chuyển thành đổi phòng ngủ rồi.

Những người xung quanh nghe thấy đều rất hào hứng, đều xúi giục Cao Vũ Phi, thậm chí có người bắt đầu chủ động nói: "Được mà, cứ thử xem sao, dù sao cậu cũng ở phòng hỗn hợp."

"Thật ra tôi cũng có thể đổi phòng, ở phòng hỗn hợp cũng không sao, quan trọng là ở cùng với ai."

"Rất nhiều người đều nói Thẩm Biên Dã ra tay rất hào phóng, hơn nữa tính tình hình như cũng không tệ lắm." Nói rồi người đó vỗ vai Tạ Viễn Tinh, dường như xác nhận hỏi: "Phải không?"

Tạ Viễn Tinh im lặng một lúc, trái lương tâm gật đầu.

Cao Vũ Phi gãi đầu: "Vậy để tôi suy xét một chút...?"

"Lỡ như Thẩm Biên Dã không muốn thì sao? Vậy thì tôi sẽ rất xấu hổ, nói đến thì anh ấy giàu có như vậy, tại sao lại ở trong trường học chứ."

Tạ Viễn Tinh bên cạnh lặng lẽ dựng tai lên, câu hỏi này, khi cậu bị Thẩm Biên Dã làm phiền cũng từng tò mò.

Một cậu bạn có tham gia vào hội sinh viên mở miệng nói: "Trường mình năm nhất bắt buộc trọ ở trường mà, các cậu không biết à?"

"Bây giờ anh ấy vẫn chưa chuyển đi, chắc là đã quen ở đó rồi."

Cao Vũ Phi nghe mà khá hứng thú, cậu ta không ngốc như Tạ Viễn Tinh, chuyển qua đó nói không chừng thật sự có thể đi theo Thẩm Biên Dã mà kiếm được vài món đồ chơi hay ho.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng bộ máy chơi game và băng đĩa mà Thẩm Biên Dã tặng cho người khác cách đây không lâu, cậu ta đã thèm thuồng lắm rồi, cậu ta ở phòng hỗn hợp, người được Thẩm Biên Dã tặng quà chính là anh chàng năm hai trong phòng bọn họ.

Tuy cậu ta hứng thú, nhưng lại hơi do dự không quyết định được, mắt thất tiếng chuông vào lớp sắp reo, cậu ta vỗ vai Tạ Viễn Tinh: "Thôi đừng nói chuyện này nữa, bài tập nhóm cậu có muốn làm cùng chúng tôi không?"

"Chỗ chúng tôi đang có hai người, thêm cậu vào vừa đủ ba."

Tạ Viễn Tinh gật đầu, Cao Vũ Phi lập tức nói nhanh: "Vậy tôi sẽ kết bạn với cậu từ trong nhóm lớp, cậu đồng ý nhé."

Tiếng chuông vào lớp vang lên xuyên thấu mọi không gian, đám học sinh đang tụm lại nói chuyện tản ra như chim sợ cành cong, khi thầy giáo bước vào đã ngồi ngay ngắn trên chỗ của mình.

Giờ này là tiết học nhỏ của lớp, yêu cầu về kỷ luật nghiêm ngặt hơn so với những tiết học lớn ở giảng đường, hơn nữa lớp học nhỏ, thầy giáo liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sinh viên đang làm gì, cho nên không ai dám lén lút làm những việc nhỏ nhặt.

Điện thoại để ở trong túi Tạ Viễn Tinh rung lên không tiếng động, chắc hẳn là Cao Vũ Phi đã gửi lời mời kết bạn trước khi vào lớp.

Cậu không lấy ra xem, mà lấy giấy nháp ra viết theo bài tập mà thầy giáo viết trên bảng, trường họ điểm cao là có thể nhận học bổng, Tạ Viễn Tinh muốn được như vậy.

Cậu không phải là người quá thông minh, học đại số tuyến tính rất vất vả, nên luôn phải tập trung hơn vào môn đại số tuyến tính so với các môn khác.

Nhưng hôm nay viết được một lúc, cậu bắt đầu mất tập trung.

Hôm nay là thứ sáu, vốn dĩ cậu đã lên kế hoạch làm thêm ở quán bar vào tối nay, nhưng vì chuyện xảy ra hôm qua nên hôm nay cậu không định đi nữa.

Cậu đã nhắn tin cho quản lý trên điện thoại, nhưng đã sáu giờ rồi mà đối phương vẫn chậm chạp chưa trả lời cậu.

Tiền lương của cậu vẫn chưa được trả.

Lúc đó nói là trả lương hàng ngày, kết quả lại thành lúc đi làm xong mới thanh toán cùng một lần, bây giờ lại cứ im lặng không trả lời tin nhắn của cậu…

Cây bút trong tay Tạ Viễn Tinh làm lem một vệt mực trên giấy, trong lòng đột nhiên lo lắng.

Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi lại bắt đầu rung lên, rất ít người nhắn tin cho cậu, giờ này rất có thể là quản lý trả lời tin nhắn, chắc là đã chuyển tiền lương cho cậu rồi.

Viên đá trong lòng Tạ Viễn Tinh nhẹ nhàng rơi xuống, không vội vàng xem mà bình tĩnh nghe hết tiết học.

… 

Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Cao Vũ Phi ở hàng ghế sau lại một lần nữa ấn chặt cổ Tạ Viễn Tinh: "Đến căn tin ăn cùng chúng tôi nhé, tiện thể bàn luôn chuyện bài tập nhóm?"

Vết thương ở sau gáy bị ấn đến đau nhói, Tạ Viễn Tinh nhẫn nhịn tiếng kêu rên, dịch người sang một bên: "Không cần đâu, các cậu đi đi."

"Bài tập nhóm các cậu chọn làm gì rồi, phần còn lại để tôi làm là được."

Cao Vũ Phi gật đầu sảng khoái: "Được rồi, vậy cậu cứ bận đi, nhớ đồng ý kết bạn với tôi đấy."

Cậu ta gãi đầu: "Còn chuyện đổi phòng ngủ, tôi suy nghĩ xong sẽ nói với cậu."

Tạ Viễn Tinh cong khoé môi cười nhẹ, đáp một tiếng rồi lấy điện thoại ra mở WeChat, khi nhìn thấy tin nhắn thì rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Người trong lớp càng lúc càng ít đi, nụ cười nhạt trên mặt Tạ Viễn Tinh cũng dần dần biến mất.

Quản lý: "Khách của bàn đó hôm qua rời đi mà không trả tiền, người quên thu tiền là Tiểu Lý, người gây ra chuyện là cậu và Tiểu Đào, bọn họ gọi năm nghìn tiền rượu, thiệt hại này phải do các cậu chịu."

"Thấy cậu là nhân viên bán thời gian nên mấy ngày lương của cậu là sáu trăm, tôi chỉ trừ ba trăm, đây là ba trăm còn lại, cậu nhận lấy đi."

"Đối phương chuyển khoản cho bạn: 300.00"

Tạ Viễn Tinh nhìn mấy dòng chữ này hơn nữa ngày mới chậm rãi gõ chữ trả lời: "Nhưng mà lỗi này không phải do người gọi món gây ra sao, tại sao lại để tôi chịu thiệt hại."

Quản lý gửi một tin nhắn thoại, Tạ Viễn Tinh mở ra, từ điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn của đối phương: "Nếu không phải cậu gây ra rắc rối, khiến khách người ta không vui thì người ta có tức giận mà quên trả tiền rồi đi không?"

"Thiệt hại này không phải cậu chịu thì ai chịu? Chút tiền ấy của cậu còn không đủ vốn, nếu cậu chướng mắt ba trăm này thì đừng nhận, tôi đỡ phải trả."

Quản lý mắng mỏ Tạ Viễn Tinh một trận xong, rồi quay đầu nhìn về phía La Thành Kiệt, cười nói: "Sớm biết rằng ngài là bạn của ông chủ thì chuyện ngày hôm qua tôi đã cho ngài xử lý rồi, ngài thấy như vậy được không?"

La Thành Kiệt bĩu môi: "Chỉ có ba trăm, xì."

Quản lý: "Ngài không hiểu đâu, đối phó với mấy đứa sinh viên đi làm thêm thì phải như vậy, tôi có kinh nghiệm."

"Trừ tiền thì dễ gây ra tranh cãi, cho một miếng táo ngọt rồi tát mấy cái, cậu ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt."

La Thành Kiệt vẫy tay: "Thôi được rồi, vốn dĩ nghĩ tên đó cũng không may mắn đến mức hôm nay lại có giải vây cho cậu ta, nhưng ai ngờ lại nghỉ việc rồi, chán thật."

"Tôi đi trước, chờ buổi tối đông đủ rồi lại đến."

Gã không để chuyện này ở trong lòng, ba trăm tệ đối với gã mà nói chẳng là gì, gã vẫy tay rồi rời khỏi quán bar.

Bầu trời bên ngoài hơi tối sầm lại, đèn đường còn chưa sáng lên, trong trường học, Tạ Viễn Tinh là người cuối cùng rời khỏi phòng học, cậu tiện tay tắt đèn trong phòng học.

Khóa cửa phòng học rồi bước ra ngoài, cậu nhận ba trăm tệ kia.

Hành lang không bật đèn, có chút đen kịt, Tạ Viễn Tinh mặc một bộ đồ đen đi trên hành lang dài và tối, ánh đèn điện thoại mờ nhạt chiếu lên mặt cậu, khiến cậu chưa hoàn toàn hòa vào bóng tối.

"Cậu đi chậm rãi ở chỗ tối om như vậy, định giả quỷ chuẩn bị hù chết ai à?"

Thẩm Biên Dã nhìn người từ từ đi ra khỏi hành lang phía trước, dù nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, tức giận nói.

Tạ Viễn Tinh: "Hù chết anh đó."

Thẩm Biên Dã ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu uống lộn thuốc à?"

"Cậu lại còn biết nói đùa."

Tạ Viễn Tinh nhếch khoé miệng, cười cho có lệ một cái: "Anh đến đây làm gì?"

Câu hỏi này nghe vào tai Thẩm Biên Dã như một lời từ chối thẳng thừng, anh cũng hừ lạnh: "Tôi đã cho cậu tiền sinh hoạt, đương nhiên phải xem cậu có dùng để ăn cơm không."

"Không thì nếu cậu để dành không dùng, chẳng phải sẽ biến thành tôi tặng không cho cậu một trăm tệ à?"

Tạ Viễn Tinh nhìn anh với ánh mắt phức tạp, không hiểu được việc ăn cơm và tặng có cái gì khác nhau, nhưng người cho tiền là ông chủ, cậu không phản bác, đi theo Thẩm Biên Dã.

Hai người đi trên đường trong trường học, chẳng ai nói gì với ai, trong lúc nhất thời thế mà cũng trở thành bầu không khí hòa hợp hiếm hoi giữa hai người.

Khi đi ngang qua phòng bánh mì, Tạ Viễn Tinh kéo Thẩm Biên Dã lại, chỉ vào cái bánh su kem tròn vo trong tủ kính, nói: "Tôi muốn ăn cái đó."

Ý cậu là muốn Thẩm Biên Dã dừng lại chờ cậu một chút, cậu sẽ đi mua.

Nhưng cậu lại thấy Thẩm Biên Dã sải bước đi vào, chỉ vào cái bánh su kem đó rồi nói gì đó với nhân viên cửa hàng, sau đó đi đến trước quầy móc điện thoại ra trả tiền.

Tạ Viễn Tinh sững sờ, vội vàng đuổi kịp, đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng bánh mì trong trường, màn hình điện tử thanh toán hiển thị thứ cậu muốn ăn không phải là bánh su kem.

Mà là một thứ gọi là bánh khoai môn nướng, mười tám tệ, quả nhiên rất đắt.

Cậu nhìn vào các chữ trên màn hình điện tử, viên đá trong lòng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, lớn hơn một chút, đè nặng trong lồng ngực, khiến cậu có chút thở không nổi.

Tạ Viễn Tinh nhận lấy cái túi mà Thẩm Biên Dã đưa cho, thấp giọng nói câu cảm ơn: "Cảm ơn, chúng ta về phòng ngủ thôi."

Thẩm Biên Dã hơi nhíu mày: "Đừng nói với tôi đây là bữa tối của cậu nhé."

Một cái bánh mì bằng lòng bàn tay, chàng trai nào mà ăn no được?

Anh ấn vai Tạ Viễn Tinh, hơi mạnh mẽ kéo người đi về phía căn tin, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Một trăm tệ mà cậu thật sự một đồng cũng không muốn tiêu à, keo kiệt chết đi được." ( truyện trên app T•Y•T )

Tạ Viễn Tinh lảo đảo đi vài bước mới theo kịp tốc độ của anh: "Lúc nãy tôi không định để anh trả tiền."

Thẩm Biên Dã cười nhạo: "Còn giả vờ."

"Con mẹ nó cậu chỉ vào cái đó nói là muốn ăn, không phải là muốn tôi mua cho cậu à?"

Tạ Viễn Tinh mím môi, cậu không muốn cãi nhau với anh, hơn nữa nhiều ít cũng có chút chột dạ.

Dù sao lúc nãy cậu cũng không phải không kịp ngăn lại, chỉ là lười trình diễn với Thẩm Biên Dã một tiết mục để tôi, để tôi, anh đừng trả.

Có thể tiết kiệm được một chút là một chút, thật sự nếu là cậu trả tiền, cậu vẫn sẽ đau lòng.

Thẩm Biên Dã kéo cậu đến cửa sổ bán đồ ăn tinh phẩm mà bình thường Tạ Viễn Tinh tuyệt đối sẽ không đến, anh cũng không hỏi Tạ Viễn Tinh muốn ăn gì mà trực tiếp chọn một vài món mặn quẹt thẻ thanh toán.

Một tay anh cầm một cái mâm đồ ăn, quay sang Tạ Viễn Tinh nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi."

Tạ Viễn Tinh chớp mắt: "À."

Những người đó nói Thẩm Biên Dã hào phóng tính tình tốt cũng không phải không có lý, mời người ta ăn cơm còn giúp người ta bê mâm đồ ăn, chỉ là đôi khi nói chuyện thật sự nghe không hay lắm.

Tâm trạng Tạ Viễn Tinh không tốt, dù không muốn lãng phí, ăn đến khó chịu cũng chỉ ăn được một nửa, Thẩm Biên Dã ngồi đối diện cậu nhìn thấy vậy thì nhíu mày càng sâu hơn, nhưng thấy cậu thật sự ăn không nổi nữa, anh cũng không lên tiếng.

Chỉ là mãi cho đến khi trở về phòng ngủ, biểu cảm trên mặt cậu vẫn không được quá đẹp.

Thẩm Biên Dã nhìn Tạ Viễn Tinh quay người chậm rãi đóng cửa, ánh mắt dần dần trở nên sâu sắc hơn, anh biết rằng sau cái cổ áo bọc kín mít kia vẫn còn dấu cắn của anh để lại.

Trong hoàn cảnh khép kín không người dễ sinh ra những ý nghĩ hoang mang, huống chi anh còn có chút suy nghĩ muốn để Tạ Viễn Tinh chịu chút khổ sở vì không chịu ăn cơm đàng hoàng.

Thẩm Biên Dã có vẻ ngoài lạnh lùng, cao lớn, xương mày lại sâu, khi nhíu mày nhìn người khác, tự nhiên mang theo một chút áp lực.

Khi anh dựa vào trên bàn, vẫy tay với Tạ Viễn Tinh vừa mới đóng cửa phòng ngủ, vết thương sau gáy Tạ Viễn Tinh như cảm nhận được điều gì đó, tự nhiên đau nhói.

Tạ Viễn Tinh lững thững đi tới: "Pheromone của anh lại có vấn đề à?"

Ánh mắt Thẩm Biên Dã đen láy, nhìn chằm chằm vào Tạ Viễn Tinh, yết hầu lăn lộn đáp lại một cách khàn khàn: "Ừ, lại đây."

Miếng dán ngăn chặn dán sau gáy bị xé xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Khi Tạ Viễn Tinh cảm nhận được răng nanh thuộc về Thẩm Biên Dã áp lên sau gáy mình, thân thể không tự chủ được run rẩy, cậu rơi nước mắt lã chã, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi đau, Thẩm Biên Dã, tôi đau."

Cậu cũng không phân biệt được rốt cuộc là vết thương đang đau, hay là mượn cớ duy nhất để có thể khóc trút nỗi lòng ra hết.

Vì bị trừ ba trăm tệ mà khóc, nói ra thật mất mặt, cũng không có đối tượng để tâm sự, nhưng ai bị cắn thành như vậy rồi đều sẽ có phản ứng sinh lý đau đến khóc thôi nhỉ.

Ừm, hợp lý.

Nước mắt của Tạ Viễn Tinh rơi lã chã, trước mắt đã bịt kín hơi nước, nhìn cái gì cũng không rõ.

Động tác của Thẩm Biên Dã khựng lại, bàn tay to thon dài chạm vào khóe mắt Tạ Viễn Tinh: "Khóc rồi à?"

"Tôi còn chưa cắn xuống mà sao đã khóc rồi?"

Anh cười khẩy một tiếng: "Yếu đuối vậy."

Anh muốn xoay Tạ Viễn Tinh lại, nhưng người trong lòng ngực lại dùng sức nắm chặt lan can của cái thang bên cạnh bàn, phân cao thấp với anh, không muốn quay đầu lại để anh nhìn thấy khuôn mặt cậu.

Thẩm Biên Dã sợ cậu bị thương nên thu lại lực, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vết thương vẫn còn ẩn ẩn rỉ máu ở sau gáy cậu, anh đưa tay chạm vào, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đổi lại sự run rẩy của người trong lòng ngực, nghẹn ngào nói đau.

Chân răng nanh có chút ngứa ngáy, Thẩm Biên Dã dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, ánh mắt tối tăm, anh chậm rãi tiến sát đến vùng gáy xanh tím đan xen kia, giọng nói gần như là lẩm bẩm: "Bé cưng thật đáng thương."

"Sao lại sợ hãi đến như vậy."

Lần này thứ dán lên không phải là răng nanh, mà là đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng, còn lẫn với giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Để tôi liếm liếm, liếm liếm sẽ không đau nữa."

Tạ Viễn Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa trợn tròn đôi mắt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống: "Đừng… đừng liếm… nóng quá…"

Cổ nóng như muốn bốc cháy, sau gáy ướt sũng, vết thương bị liếm đến ngứa ngáy, thật kỳ quái, thật khó chịu.

Vào lúc này Thẩm Biên Dã từ trước đến nay sẽ không nghe lời cậu, Tạ Viễn Tinh lúc nói cũng chỉ theo bản năng ngăn cản, cậu không ôm hy vọng gì, nhưng điều khiến cậu không ngờ là, Thẩm Biên Dã thật sự dừng lại.

Tạ Viễn Tinh ngơ ngác quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe, nốt ruồi lệ ướt át cứ như vậy đập vào đáy mắt đen sâu thẳm của Thẩm Biên Dã.

Thẩm Biên Dã nhìn cậu, hỏi một vấn đề mà cậu hoàn toàn không nghe hiểu: "Sao lại đắng?"

Tạ Viễn Tinh chớp chớp mắt, đôi mắt ngấn lệ, vừa vô tội vừa đáng thương: "Hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play