Bảy giờ tối, tại sân tập viện Khoa học và Kỹ thuật của Đại học A.
Đèn cao áp bật lên sáng rực cả bốn phía, ánh đèn chói loá lấn át cả sao trời, đám sinh viên năm nhất vẫn còn mang nét ngây thơ ngồi thành hàng trên bãi cỏ, tay cầm điện thoại bật đèn pin huơ huơ, tạo nên những dải sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Không có hệ thống âm thanh hỗ trợ, cũng không có nhạc đệm, chỉ có mười mấy vị huấn luyện viên mặc áo ngắn tay màu xanh quân đội đứng trước sân khấu, dẫn dắt đám người cùng hát vang những bài hát mang đậm chất quân đội.
Ở phía cuối đội ngũ, Tạ Viễn Tinh khom lưng lén lút rời khỏi hàng, không tham gia vào buổi lễ chia tay huấn luyện viên làm nhiều người xúc động phát khóc này.
Đám đông đang rất sôi động, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, thế nên chẳng ai để ý đến những người lặng lẽ rời đi, tuy nhiên Tạ Viễn Tinh vẫn cứ khom người, mãi đến khi ra khỏi khu vực sân tập mới từ từ đứng thẳng dậy, thở nhẹ ra một hơi.
Mệt mỏi quá, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bây giờ cậu chỉ muốn về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon thôi.
Nhờ có ý nghĩ đó thôi thúc nên bước chân của Tạ Viễn Tinh về phòng cũng trở nên nhanh hơn vài phần.
Quãng đường mười phút bị cậu rút ngắn xuống còn sáu bảy phút bằng những bước chân nhanh như chạy, đến khi đặt chân vào tòa nhà ký túc xá, gần đến thang máy thì cậu mới nhẹ nhàng giảm tốc độ, bước chân chậm rãi hơn.
Ở chỗ thang máy còn có ba bốn người đang chờ, Tạ Viễn Tinh kéo thấp vành chiếc mũ màu xanh quân đội trên đầu xuống, khiến khuôn mặt vốn đã bị che khuất bởi phần tóc mái dài giờ lại càng bị giấu kín hơn vào trong chiếc mũ.
Ting ——
Thang máy dừng ở tầng một phát ra tiếng kêu rõ ràng, Tạ Viễn Tinh đợi những người khác bước vào thang máy hết rồi mới đi vào sau.
Sau khi đưa tay bấm nút số tầng xong, cậu lùi vào một góc.
Bốn người kia hình như ở cùng một ký túc xá nên cứ tụm lại cười nói rôm rả với nhau không ngừng, sau khi đến tầng của mình thì họ bước ra ngoài, tuy nhiên tiếng nói chuyện của họ vẫn vọng vào trước khi cửa thang máy đóng lại.
"Không phải sinh viên năm nhất được bố trí ở tòa nhà C sao, sao lại chạy đến đây thế này."
"Nghe nói năm nay sinh viên mới đông quá, ký túc xá không đủ chỗ, với lại ở đây không phải có phòng vẫn còn trống sao, vậy nên có mấy người được xếp vào."
"Chậc, vừa đến đã phải ở cùng với sinh viên khóa trên, số nhọ ghê."
Đại học không giống như trường cấp ba, không phải lúc nào cũng chung lớp, có khi bốn năm trời còn chẳng nhớ nổi mặt mũi của bạn cùng lớp nữa kìa, thế nhưng bạn cùng phòng ký túc xá thì chắc chắn là những người thân thiết và quen thuộc nhất. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Suốt bốn năm đại học, dù là đi học hay đi chơi thì hầu như mọi người đều đồng hành với bạn cùng phòng của mình, những người bạn thân thiết nhất cũng thường là bạn cùng phòng, chính vì vậy, ký túc xá là nơi dễ hình thành hội nhóm nhất hơn bất cứ đâu.
Chưa nói đến sự lúng túng khi gia nhập vào một phòng đã ổn định thì chỉ riêng việc làm quen bạn bè thôi đã khó hơn người khác rất nhiều rồi, người hướng nội có khi cả thời đại học đều phải đi lẻ một mình mất.
Nhưng những điều này đối với Tạ Viễn Tinh mà nói thì không phải vấn đề gì, phòng ký túc xá mà cậu chuyển vào tính luôn cả cậu cũng chỉ có hai người, vậy nên cậu chẳng cần bận tâm về chuyện hòa nhập với tập thể, còn chuyện có kết bạn được hay không thì cậu chả quan tâm.
Cậu bước ra khỏi thang máy, vì bây giờ là bảy giờ tối nên trên hành lang có khá nhiều người qua lại, bộ quân phục rằn ri nổi bật khiến Tạ Viễn Tinh thu hút không ít ánh nhìn.
Vành mũ bị cậu kéo xuống thấp hơn, tay không tự nhiên mà sờ soạng chùm chìa khóa trong túi quần.
Tạ Viễn Tinh vội vàng bước đến trước cửa phòng, lấy chìa khóa ra mở cửa, động tác nhanh thoăn thoắt, tốc độ đóng cửa còn nhanh hơn.
Ngày mai cậu sẽ không phải mặc cái bộ đồ này nữa rồi, mỗi lần về phòng cũng sẽ không còn ai nhìn ngó cậu như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, sống lưng đang cứng đờ của Tạ Viễn Tinh cũng giãn ra đôi chút.
Trong phòng rất yên tĩnh, cậu chậm rãi đi đến trước giường của mình rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Cậu cởi mũ đặt lên bàn, tư thế ngồi dần trở nên xiêu vẹo.
Từ ngồi ngay ngắn trên ghế chuyển sang ngồi tựa lưng vào ghế, sau đó cơ thể càng lúc càng lười nhác trượt xuống, cho đến khi phần gáy chạm vào mép ghế, đầu cũng lười biếng ngả ra sau.
Cậu ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mái tóc nửa khô nửa ướt vì trọng lực mà rũ xuống phía sau, để lộ ra vầng trán trơn láng.
Cạch, tiếng mở cửa khe khẽ từ phòng tắm vang lên, người đang tựa lưng vào ghế không để ý, vẫn nhắm mắt lại.
Bộ đồ rằn ri rộng quá cỡ khoác lên người cậu không chỉ trông lỏng lẻo mà còn làm lộ rõ cổ tay gầy guộc bên ngoài.
Khuôn mặt mà trước giờ cậu vẫn luôn cố tình che giấu nay đã lộ diện, dưới ánh đèn trắng càng làm nổi bật nốt ruồi lệ dưới mắt cậu.
Vẻ u sầu quen thuộc đã vơi đi mất, thay vào đó là chút yếu ớt, xanh xao hơn thường ngày.
Lúc bước ra từ phòng tắm, tay đang lau tóc của chàng trai chợt ngừng lại một nhịp, động tác định đóng cửa của tay kia cũng bất giác ngưng theo.
Đúng lúc này, Tạ Viễn Tinh mở mắt ra, dường như cảm nhận được điều gì đó, thế là lập tức quay đầu lại nhìn.
Cậu có vẻ hơi ngạc nhiên, theo phản xạ ngồi thẳng dậy, không được tự nhiên mà vuốt mái tóc đang rủ xuống trán, nói: "Anh đang ở đây à."
Còn tưởng không có ai trong phòng chứ.
"Ừ." Thẩm Biên Dã đáp lại không mấy nhiệt tình, chỉ ừ một tiếng rồi im bặt không nói gì nữa, mặt có vẻ hơi khó chịu, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Trên tay anh là một chiếc khăn tắm, bàn tay rất to, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt, cơ bắp ở cánh tay thì rắn chắc, toát lên vẻ mạnh mẽ.
Phần trên cơ thể để trần hoàn toàn, những giọt nước lăn dài trên cơ bụng săn chắc, rồi xuôi theo những đường cong quyến rũ của eo hông mà khuất dần vào bên trong.
Anh cầm lấy chiếc khăn lau qua loa mái tóc đen còn đang nhỏ nước, sau đó đưa tay đóng cửa phòng tắm sau lưng, ngăn chặn luồng hơi nóng vẫn đang không ngừng tỏa ra ngoài.
Cánh cửa va vào khung phát ra một tiếng động nhẹ, khiến ánh mắt Tạ Viễn Tinh lập tức chuyển từ người Thẩm Biên Dã sang phòng tắm phía sau anh.
Thấy Thẩm Biên Dã đã tắm xong, cậu cũng đứng dậy mở tủ quần áo lục lọi tìm bộ đồ ngủ của mình.
Nói là đồ ngủ chứ thực ra nó chỉ là một chiếc áo phông cũ đã bị giặt đi giặt lại đến bạc cả màu, cũng vì thế mà trở nên mỏng đi và mềm mại hơn, do đó Tạ Viễn Tinh cứ thế lấy nó làm đồ ngủ luôn.
Cậu cho bộ đồ ngủ vừa tìm được vào một chiếc túi nilon có in logo siêu thị rồi lại cúi người xuống lấy hộp xà phòng và dầu gội đầu ở dưới tủ, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Trước đó thì chưa cảm nhận được gì, thế nhưng bây giờ, khi vừa bước đến trước cửa phòng tắm và mở cửa ra thì một mùi hương đã xộc thẳng vào mũi. ( truyện trên app t.y.t )
Mùi hương ấy vừa hăng hắc như tàn tro của giấy sau một trận lửa lớn, vừa gây cảm giác khó chịu, vừa thoang thoảng chút hương thơm đầy xâm lược, lại vừa xen lẫn đâu đó chút mùi gỗ cháy đặc biệt.
Đó là mùi pheromone của Thẩm Biên Dã.
Tạ Viễn Tinh bị sặc đến mức ho khan hai tiếng, cậu lùi về sau vài bước, cau mày đứng đó một lúc rồi quyết định không vào ngay mà đi đánh răng trước.
Trong khi đó, không biết từ lúc nào mà Thẩm Biên Dã đã đứng ở ban công nhìn cậu.
Trên khuôn mặt lạnh như băng không có biểu cảm gì, cộng thêm chiều cao một mét chín, chỉ cần anh rủ mắt nhìn ai đó với vẻ mặt vô cảm cũng đủ tạo ra một cảm giác áp lực vô hình, khiến người đối diện cảm thấy choáng ngợp hơn hẳn người bình thường.
Tạ Viễn Tinh đang cúi đầu đánh răng nhưng từ khóe mắt lại bắt gặp ánh nhìn của Thẩm Biên Dã, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Tạ Viễn Tinh vội vã cúi đầu thấp hơn.
Cậu không muốn lại thảo luận với Thẩm Biên Dã về việc tại sao mình có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh nữa.
Trong xã hội này, ngoài nam nữ ra thì còn có giới tính thứ hai mà ai đến mười tám tuổi cũng sẽ phân hóa:
Alpha, Omega, Beta.
Trong số đó, Alpha nổi bật với thể chất vượt trội nhất, vừa mạnh mẽ vừa có khả năng đưa ra những quyết định sáng suốt, còn Omega thì lại mang vẻ đẹp say đắm lòng người, họ sinh ra là để dành cho nhau, lại còn có thêm pheromone như một sợi dây kết nối.
Còn Beta thì lại là nhóm người bình thường nhất, sự phân hóa không làm họ trở nên khác đi, họ chỉ là những con người bình thường, không có gì nổi bật.
Hơn hết là, Beta sẽ không thể ngửi được mùi pheromone.
Mà Tạ Viễn Tinh chính là một Beta.
Cậu cũng không biết tại sao mình có thể ngửi được mùi pheromone nữa, rõ ràng sự phân hoá ở tuổi mười tám đã thất bại nên cậu chắc chắn là một Beta.
Hơn nữa, cho đến bây giờ cậu cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi pheromone của Thẩm Biên Dã, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể là Omega được.
Chuyện này Tạ Viễn Tinh đã giải thích với Thẩm Biên Dã từ lần đầu tiên ngửi thấy mùi tro tàn đó rồi, thế nhưng người kia rõ ràng vẫn không chịu buông tha.
Bây giờ cậu rất mệt, cũng rất đói.
Vì muốn tiết kiệm tiền nên Tạ Viễn Tinh đã không ăn tối, cậu nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự nên chắc cường độ huấn luyện sẽ không cao đâu.
Cố đến giờ thì thật sự cậu không còn chút sức nào để thảo luận với bạn cùng phòng về vấn đề mà ngay cả bản thân cũng không lý giải được.
Vả lại pheromone của Thẩm Biên Dã cũng không gây ảnh hưởng gì đến cậu cả, cùng lắm chỉ là lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi tro tàn mà thôi, vậy nên Tạ Viễn Tinh rất dễ dàng gạt qua chuyện này, không có ý định tìm hiểu thêm.
Tìm hiểu thì đồng nghĩa với việc phải tiếp xúc với Thẩm Biên Dã, thế nhưng Tạ Viễn Tinh thì chỉ muốn tránh xa Thẩm Biên Dã ra mà thôi.
Cậu cúi đầu né tránh, tuy nhiên Thẩm Biên Dã lại lên tiếng: "Tạ Viễn Tinh."
Tạ Viễn Tinh ậm ừ đáp lại một tiếng, đặt cốc súc miệng xuống rồi quay người đi vào phòng tắm, không quên đóng cửa lại.
Sắc mặt Thẩm Biên Dã bên ngoài cửa bỗng tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đóng kín một hồi rồi cười mỉa một tiếng và bỏ đi.
Cách một cánh cửa, Tạ Viễn Tinh đứng dưới vòi hoa sen ngẩn người một lúc, sau đó mới đưa tay treo túi nilon lên chiếc móc treo mà không biết do đàn anh đàn chị khóa nào để lại trên tường rồi từ từ cởi quần áo ra.
Nước từ vòi hoa sen lách tách rơi xuống, thấm ướt mái tóc hơi dài, rồi từng giọt nước lại lăn nhẹ trên làn da trắng mịn như ngọc của cậu.
Mùi tro tàn trong phòng tắm đã tan đi, thay vào đó là hương sữa thơm dịu từ xà phòng đang dần lan tỏa và thấm vào cơ thể Tạ Viễn Tinh trong làn hơi nước.
Tạ Viễn Tinh muốn tắm thật chậm, muốn kéo dài thời gian ra thêm chút nữa.
Kéo dài đến khi cậu ra khỏi phòng tắm thì Thẩm Biên Dã đã lên giường đi ngủ rồi, tuy nhiên số tiền đang nhảy liên tục khi tắm lại không cho phép cậu lãng phí như vậy.
Dù có không muốn đến đâu, dù cố tình mặc quần áo chậm đến đâu thì Tạ Viễn Tinh vẫn mở cửa bước ra sau nửa tiếng.
Lúc cậu tắm xong đi ra, Thẩm Biên Dã đang ngồi trên ghế dưới giường lắp ráp mô hình trò chơi của anh.
Mô hình đó Tạ Viễn Tinh từng nghe người ở phòng bên cạnh đến tìm Thẩm Biên Dã nói có giá trị lên tới sáu con số, lại còn là hàng phiên bản giới hạn có tiền cũng chưa chắc mua được.
Tuy Tạ Viễn Tinh không hiểu tại sao một món đồ nhỏ như vậy lại có giá đắt như kia, thế nhưng khi thấy vị thiếu gia này chỉ liếc nhìn cậu một cái khi cậu vừa bước ra rồi lại tiếp tục nghịch mô hình của mình thì Tạ Viễn Tinh vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Biên Dã thích chơi gì thì chơi, miễn sao đừng nói chuyện với cậu là được.
Mô hình trên bàn của Thẩm Biên Dã mới chỉ lắp được một nửa phần thân, tuy nhiên thay vì tiếp tục lắp ghép, bàn tay với các khớp xương rõ ràng của anh lại đang tùy hứng nghịch thanh kiếm đáng ra phải được lắp vào tay mô hình.
Những người hơi quen thuộc với Thẩm Biên Dã đều có thể nhận ra lúc này anh đang mất tập trung, sau khi nhìn Tạ Viễn Tinh rồi lại thu ánh mắt về, ngay cả việc lắp ráp đơn giản nhất cũng bị sai.
Mùi tro tàn trong phòng càng trở nên nồng nặc hơn.
Tạ Viễn Tinh đang xách túi đi về phía giường của mình thì chợt ngửi thấy mùi hương xung quanh, cậu bất giác nhíu mày, tuy nhiên giữa việc lên tiếng và im lặng, cậu lại lần nữa chọn phương án thứ hai.
Thật lòng mà nói thì mùi này cũng không khó ngửi, cậu gần như đã quen với nó rồi, ngửi lâu còn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ cháy độc đáo, thôi thì nồng hơn chút cũng chẳng sao.
Cậu đang nghĩ cách tránh đi, thế nhưng khi đi ngang qua sau lưng Thẩm Biên Dã thì đột nhiên bị anh túm lấy cổ tay.
Tạ Viễn Tinh: ...?
Tạ Viễn Tinh giãy giụa, thế nhưng không tài nào thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt mình như gông cùm kia, thế nên đành bất lực buông xuôi, đứng im tại chỗ: "Sao vậy?"
Thẩm Biên Dã: "Trên người cậu có mùi gì thế?"
Tạ Viễn Tinh ngơ ngác, cúi đầu giơ tay lên ngửi thử người mình: "Chắc là mùi xà phòng mới."
Cậu tắm bằng xà phòng cục, ba tệ một cục, rất rẻ.
Tuy nhiên nhược điểm là không dùng được lâu, một tháng là phải mua một cục mới, thế nhưng so với sữa tắm thì vẫn tiết kiệm hơn nhiều.
Thẩm Biên Dã cau mày lại, ánh mắt săm soi Beta trước mặt từ trên xuống dưới.
Dưới lớp áo phông trắng mỏng manh, gần như trong suốt vì thấm nước là thân hình gầy gò của cậu, với chiếc eo thon thả, vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, dường như có thể cảm nhận được chút hương sữa thoang thoảng vương vấn trên làn da.
Tạ Viễn Tinh: "Anh có thể thả tôi ra được chưa?"
"Tôi mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi."
Cổ tay bị anh nắm chặt đang cố vùng vẫy liên hồi để thoát ra khiến Thẩm Biên Dã theo bản năng mà siết chặt thêm, đã bị ngó lơ tận hai lần, giờ dù đã túm được người trong tay rồi mà ai kia vẫn còn muốn tránh đi làm Thẩm Biên Dã cũng bắt đầu nổi cáu.
"Tôi nói này." Anh nắm chặt lấy cổ tay Tạ Viễn Tinh, nói với giọng điệu đầy ác ý: "Người cậu yếu như sên thế này, lại còn là một tên quái thai có thể ngửi được mùi pheromone, không lẽ cậu là Omega à? Thế pheromone của cậu là gì, cái mùi sữa rẻ tiền này sao?"
"Cậu thật sự là Beta sao? Hay chỉ là giả bộ? Thế nào, cậu muốn quyến rũ tôi à?"
"Không phải cậu đã nộp đơn xin đổi phòng với cố vấn học tập rồi sao? Hay do cậu thấy tôi không bị cậu quyến rũ, cũng không có hứng thú gì với pheromone của cậu nên mới xin đổi à?"
"Vậy tiếp theo thì sao, lại muốn đi quyến rũ ai nữa?"
Bàn tay đang buông thõng bên hông của Tạ Viễn Tinh dùng sức nắm chặt lại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đâm vào da thịt gây ra cảm giác đau âm ỉ.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là Beta, tôi cũng không ngửi thấy mùi pheromone của bất kỳ ai khác."
"Thay vì cứ bám riết lấy tôi như vậy thì chi bằng anh nên nghĩ xem có phải pheromone của anh có vấn đề gì hay không."
"Hoặc là tại sao anh không chuyển ra ngoài ở đi?"
"Nếu anh chuyển ra ngoài, tôi cũng sẽ không lượn lờ trước mặt anh nữa, cũng không cần phải xin đổi phòng, mùi xà phòng rẻ tiền trên người tôi cũng sẽ không bay vào mũi anh được."
"Tiền thuê nhà đối với anh chắc cũng chẳng đáng là bao đúng không?"
Thẩm Biên Dã chợt buông lỏng tay ra như thể bị bỏng, trong lúc nhất thời không nói được câu nào.
Căn phòng trở nên im phăng phắc, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Tạ Viễn Tinh hơi ngẩn người, mình tức giận đến mức này sao, rồi sau đó mới chợt nhận ra tiếng thở dốc nặng nề kia là của Thẩm Biên Dã.
Anh đang tức giận à.
Nếu quả là vậy thì tại sao chứ?
Cũng chỉ là khuyên anh nên chuyển ra ngoài ở thôi mà, giọng điệu cũng coi như là khá nhẹ nhàng, có cần phải tức giận đến vậy không?