Tạ Viễn Tinh từng chửi Thẩm Biên Dã ba lần là có bệnh, nhưng lúc này ngồi trong phòng học, nhìn những thứ trước mặt, đầu óc cậu có chút choáng váng.

Trước đó cũng không ai nói với cậu, Thẩm Biên Dã thật sự có bệnh mà.

Tờ bệnh án và một phần hợp đồng trước mắt, dù là cái nào cũng đủ khiến Tạ Viễn Tinh im lặng.

Bệnh án là bệnh án cũ, trên đó có một nếp gấp rất sâu, bệnh nhân là Thẩm Biên Dã, tuổi tác là mười lăm tuổi.

Cột triệu chứng được tóm tắt bằng những chữ ngắn gọn: Kỳ mẫn cảm mất lý trí, tính công kích mạnh, kèm theo đau đớn, chất ức chế không hiệu quả.

Kết quả chẩn đoán là hội chứng rối loạn pheromone.

Người bình thường đều mười tám tuổi mới phân hóa, anh mười lăm tuổi đã phân hóa thành Alpha, là một kỳ tích, nhưng dòng chữ hội chứng rối loạn pheromone lạnh lùng trên giấy lại khiến kỳ tích này trở nên thật nực cười.

Thẩm Biên Dã dùng đốt ngón tay gõ lên bàn, mất kiên nhẫn nói: "Đồng ý hay không thì nói một tiếng."

Nếu cẩn thận phân biệt sắc mặc của anh, có thể phát hiện một nét không tự nhiên và căng thẳng trong đó, nhưng Tạ Viễn Tinh hiển nhiên không nhận thấy, vẫn cúi đầu.

Thẩm Biên Dã: "Câm rồi à?"

"Hay là cậu chê giá đưa ra quá thấp." Anh cười khẩy một tiếng, nói rất thẳng thắn: "Biết điều thì dừng lại đi Tạ Viễn Tinh, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tạ Viễn Tinh sờ vào số tiền trên hợp đồng, lưu luyến rụt tay về: "Tôi đồng ý."

"Nhưng trước tiên hãy đến bệnh viện kiểm tra đã, xác định có hiệu quả tôi mới ký."

Nếu không thì cầm số tiền này cậu cũng không yên tâm.

Thẩm Biên Dã nhìn động tác của cậu, nhíu mày, trong ánh mắt có thêm một vẻ khinh thường: "Không cần."

"Tôi đã đến bệnh viện xác nhận rồi, cậu tuy không có tuyến thể, không thể hoàn thành việc đánh dấu trên thực tế, nhưng có thể đánh lừa pheromone, khiến kỳ mẫn cảm của tôi dễ chịu hơn một chút."

"Pheromone của tôi rối loạn, giai đoạn mẫn cảm thường xuyên, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Vốn Tạ Viễn Tinh còn đang suy nghĩ, việc kiểm tra chỉ cần kiểm tra một phía là được sao, không cần mang cả cậu đi kiểm tra toàn diện, lấy máu xét nghiệm nguyên nhân gì đó sao?

Đơn giản như vậy có phải quá qua loa rồi không.

Nghe thấy câu sau của Thẩm Biên Dã, suy nghĩ lại chạy lung tung, tay cũng đặt lên gáy, nơi vết thương do bị cắn một ngụm để lại đã bắt đầu đóng vảy, ký hợp đồng này, vết thương đang đóng vảy sẽ lại nứt ra lần nữa.

Sẽ đau.

Nhưng không sao cả.

So sánh với năm triệu, bị thương chút ít thì tính là gì, chuyện kiếm tiền từ trước đến nay đều không dễ dàng.

Cậu cầm bút ký tên mình lên hợp đồng, sau khi ký xong thì đậy nắp bút lại, khoảnh khắc đóng nắp phát ra một tiếng cạch nhẹ.

Tạ Viễn Tinh nắm chặt bút trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Biên Dã, bình tĩnh mở miệng: "Bây giờ muốn cắn sao?"

Vừa nói vừa hơi nghiêng người, hơi cúi đầu, tay còn lại vuốt những sợi tóc rối trên gáy lên, hiến tế mà đưa chiếc cổ yếu ớt hiện ra trước mắt Thẩm Biên Dã.

Thẩm Biên Dã nhìn chằm chằm vào vùng da đó ngẩn người, nơi đó dán hai miếng băng cá nhân màu da, làm nền cho vùng da bên cạnh càng thêm trắng, trắng đến mất máu, giống như tuyết trắng bệch.

Yết hầu vô thức chuyển động, ánh mắt anh không rời đi, nhưng tiếng hừ lạnh lại vang lên trước: "Hừ, ai thèm cắn một Beta mọi lúc mọi nơi chứ?"

"Trong hợp đồng đã viết rất rõ, cậu chỉ cần phối hợp điều trị với tôi."

"Đợi khi pheromone không ổn định tôi tự nhiên sẽ tìm cậu."

Tạ Viễn Tinh buông tay xuống, gật đầu, phản ứng bình thản: "Ồ."

Cậu là người bình thường, không cần bị cắn đương nhiên sẽ không có gì không vui, Thẩm Biên Dã nói không cần, cậu liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình trên bàn.

Thẩm Biên Dã nhíu mày: "Tôi vừa nói một câu trong hợp đồng mà cậu đã tức giận hất mặt bỏ đi với tôi?"

"Cậu nên hiểu rõ..."

"Không phải." Tạ Viễn Tinh cắt ngang anh: "Tôi đi đến căn tin ăn cơm, giữa trưa rồi, người trong phòng học đều đi hết rồi, anh không đói sao?"

Thẩm Biên Dã tìm đến vào lúc tan học, đợi đến khi mọi người đi hết mới bắt đầu nói chuyện, bây giờ đã hai giờ rồi, Tạ Viễn Tinh đói đến mức nói chuyện cũng không có sức.

Về việc tại sao Thẩm Biên Dã biết cậu học ở đây, cậu cũng lười hỏi.

Tạ Viễn Tinh đeo cặp rồi đứng lên, quần áo màu đen ba lô màu đen, cổ tay lộ ra khi vẫy tay với Thẩm Biên Dã trắng bệch: "Đi trước đây, có việc gì anh cứ gọi tôi là được."

Đang định đi thì lại dừng lại, giống như nhớ ra điều gì đó: "Có cần ghi số điện thoại của tôi không?"

Thẩm Biên Dã khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn lấy điện thoại ra: "Nói."

...

Tạ Viễn Tinh ghé mắt nhìn người bên cạnh đang đi theo mình, mím môi: "Anh..."

Thẩm Biên Dã đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi lóe lên, lạnh lùng nói: "Gần đây trạng thái pheromone không ổn định, tôi đi theo cậu, tránh cho tìm không thấy cậu đâu."

Lại ho khan một tiếng: "Tiện thể cũng đi đến căn tin ăn một bữa cơm, vừa hay cùng nhau về phòng ngủ."

Tạ Viễn Tinh ừ một tiếng nhỏ xíu, cúi gằm mặt, có chút không muốn sau khi ăn cơm xong lại về phòng ngủ, bước chân đến căn tin cũng theo đó chậm lại mấy phần.

Cọ tới cọ lui, vẫn là đến căn tin.

Thẩm Biên Dã ghét bỏ nhìn đồ ăn trong bát cậu: "Cậu chỉ ăn thế này thôi sao? Ít vậy."

Tạ Viễn Tinh: "Ừ, cái này rẻ."

Thẩm Biên Dã nghe vậy thì ngẩn ra, ánh mắt không khỏi rơi trên người Tạ Viễn Tinh, đối phương đang cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt yên tĩnh, tóc mái trước trán hơi che khuất mắt cậu, nhìn kỹ có thể thấy phần đuôi tóc hơi vàng.

Trước đây anh còn tưởng rằng tính cách Tạ Viễn Tinh nặng nề như vậy cũng có lúc theo đuổi mốt nhuộm tóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh đột nhiên nhận ra, đây mẹ nó không phải là suy dinh dưỡng sao?

Còn có làn da tái nhợt kia, đôi môi nhợt nhạt, đây mẹ nó chính là suy dinh dưỡng rồi.

Thẩm Biên Dã sợ hãi, anh không ngờ rằng thời đại này rồi mà còn có người bị suy dinh dưỡng, ánh mắt nhìn Tạ Viễn Tinh không khỏi thêm vài phần thương hại: "Ba mẹ cậu đâu, làm gì?" ( truyện trên app t.y.t )

Nuôi con thành ra như vậy, không phải là tạo nghiệp sao.

Tay cầm đũa của Tạ Viễn Tinh căng thẳng, không ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: "Đều chết rồi."

Lòng Thẩm Biên Dã chùng xuống, có chút hối hận vì mình đã hỏi câu này, im lặng một lát, khó có khi nhẹ giọng nói: "Vậy cậu bây giờ..."

"Sống nhờ ở nhà chú thím, có một em họ, quan hệ với tôi bình thường." Tạ Viễn Tinh nhìn chằm chằm vào cơm trước mặt, hít sâu một hơi ngẩng đầu lên: "Điều tra tổng dân số kết thúc chưa, còn gì muốn hỏi không?"

"Chuyện nhà tôi sẽ không ảnh hưởng đến hợp đồng với anh đâu, anh yên tâm."

Ý tứ trong lời nói chính là, đừng xen vào chuyện người khác.

Thẩm Biên Dã đương nhiên hiểu được, sắc mặt lạnh đi, cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ đã qua giờ ăn cơm, căn tin rất yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người bọn họ càng thêm yên lặng.

Tạ Viễn Tinh hết muốn ăn, nhưng vẫn chậm rãi ăn hết những thứ trong bát, tiền bỏ ra mua,cậu không nỡ lãng phí.

Chiếc đũa đặt trên mâm đồ ăn phát ra tiếng vang nhỏ, Tạ Viễn Tinh cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói chuyện không tốt với anh."

Cậu luôn ngốc nghếch, im lặng, gặp vấn đề luôn là người đầu tiên xin lỗi người khác, giống như cây nấm ẩm ướt trong góc tối, ai đi ngang qua cũng có thể vỗ vỗ cậu, vỗ cậu càng sâu vào trong đất thêm vài phần.

Trong căn tin yên tĩnh vang lên một tiếng cười nhạo, Thẩm Biên Dã cầm điện thoại dùng số điện thoại của Tạ Viễn Tinh tìm thấy tài khoản phần mềm thanh toán của cậu, cũng không chớp mắt chuyển khoản sáu trăm.

Thẩm Biên Dã: "Tiền đặt cọc trên hợp đồng là năm trăm, một trăm dư ra coi như tiền sinh hoạt tôi cho cậu."

Sắc mặt anh rất khó coi, khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm gì: "Cậu cũng yên tâm, tôi không hứng thú với chuyện gia đình nhà cậu."

"Số tiền này cũng không phải tôi muốn cho cậu, chỉ là do cậu nuôi mình quá gầy, lúc ôm cắn rất cấn tay."

"Mỗi tháng tiền ăn của chó mèo nhà tôi cũng cỡ một trăm, chính là để chúng ăn ngon ôm vào có cảm giác." Ánh mắt Thẩm Biên Dã đánh giá xem kỹ trên người Tạ Viễn Tinh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cậu á, cũng xấp xỉ như chó mèo tôi nuôi."

Anh dùng một trăm kia sỉ nhục Tạ Viễn Tinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhẫn nhịn của đối phương, nhưng lại không ngờ Tạ Viễn Tinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt sáng lên.

Tạ Viễn Tinh ôm điện thoại, cười choáng váng, hiếm khi lộ ra một nụ cười tươi tắn với Thẩm Biên Dã: "Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Thẩm Biên Dã mơ hồ có cảm giác bị nghẹn khuất, nhịn không được nói: "Tôi cũng không phải vì sức khỏe của cậu."

"Là giống như nuôi chó mèo vậy, cậu hiểu không?"

Tạ Viễn Tinh đếm một loạt số không phía sau số sáu, thất thần gật đầu: "Ừ ừ, biết biết."

Thẩm Biên Dã bực bội tặc lưỡi một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn đưa tay búng trán cậu: "Đi thôi, về phòng ngủ, cầm tiền rồi cậu cũng nên làm việc."

Tạ Viễn Tinh ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh, vừa đi vừa hỏi: "Pheromone của anh không thoải mái sao?"

Thẩm Biên Dã chạm vào chóp mũi, ậm ừ một tiếng.

Tạ Viễn Tinh đi theo sau lưng anh tăng nhanh bước chân, nghĩ nghĩ rồi lại dừng lại kéo người.

Thân thể Thẩm Biên Dã cứng đờ nhỏ đến mức khó phát hiện, nghiêng đầu nhìn Tạ Viễn Tinh, trầm giọng nói: "Sao vậy?"

"Thật ra thì cắn trực tiếp cũng được, không cần về phòng ngủ…" Giọng nói của Tạ Viễn Tinh càng ngày càng nhỏ đi dưới ánh mắt của Thẩm Biên Dã, phản ứng nhạy bén nhận ra đối phương không vui.

Sự căng thẳng của Thẩm Biên Dã khi bị kéo lại thả lỏng, ngay sau đó là sự tức giận dâng lên: "Sao cậu không biết xấu hổ vậy?"

Giữa thanh thiên bạch nhật, một người cắn vào gáy người kia, điều này thì khác gì làm tình dưới ánh nhìn chăm chú của bao người chứ?!

Thấy Tạ Viễn Tinh ngơ ngác chớp mắt, Thẩm Biên Dã trong lúc nhất thời có chút không nói ra được những lời thẳng thắn như vậy, dứt khoát lạnh lùng nói: "Cậu muốn tất cả mọi người trong trường thấy tôi cắn cậu sao?"

Anh hừ cười một tiếng, hình như hơi đắc ý: "Muốn ăn vạ tôi à?"

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu như bị bất cứ ai biết tôi và một Beta dính líu đến loại quan hệ đó, cậu chết chắc rồi."

Tạ Viễn Tinh hiểu rồi, dù sao người như Thẩm Biên Dã, trong tình huống bình thường thì quăng tám sào cũng không tới cậu, dính líu loại quan hệ này với cậu đúng là rất mất mặt.

Cậu nghiêm túc gật đầu, cam kết: "Tôi sẽ giữ bí mật."

Không biết tại sao ngực Thẩm Biên Dã có chút nghẹn lại, trở về phòng ngủ thấy Tạ Viễn Tinh chậm rì rì đóng cửa thì lông mày càng nhíu chặt hơn.

Đợi Tạ Viễn Tinh đóng cửa xong, anh kéo mạnh đối phương lại, trở tay ấn một cái, liền ép Tạ Viễn Tinh nằm sấp lên bàn.

Vòng eo gầy gò lõm xuống, vạt áo đen kẹt giữa eo và bàn, bị cuốn lên một đoạn, đường cong eo trắng nõn như ẩn như hiện.

Thẩm Biên Dã vỗ vỗ vào cặp mông cong vểnh trước mắt, giọng nói có chút khàn khàn: "Nằm im."

Tai của Tạ Viễn Tinh giấu dưới mái tóc đen đỏ lên, ẩn ẩn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Anh muốn cắn cổ thì cứ cắn, có thể… đổi tư thế khác được không?"

Thẩm Biên Dã dâm loạn vỗ vỗ lần nữa, tặc lưỡi một tiếng: "Không được, nhanh lên, tự mình vén tóc phía sau lên."

Tạ Viễn Tinh né tránh tay anh, vừa vuốt tóc rối, vừa cứng giọng mở miệng: "Đừng vỗ nữa… trên hợp đồng không viết anh có thể chạm vào những chỗ khác ngoài cổ tôi mà, anh còn như vậy nữa."

Cậu muốn nói không làm nữa, nhưng cậu thật sự cần số tiền đó, muốn nói thêm tiền, lại không có vô liêm sỉ đến vậy, đành phải nghiến răng, dùng cách của Thẩm Biên Dã để phản kích anh.

"Là muốn sàm sỡ tôi à? Sàm sỡ một Beta?" Tạ Viễn Tinh lần đầu tiên nói loại lời tự luyến này, giọng nói vừa nhỏ vừa run, nhưng đủ để người phía sau nghe rõ.

Thân thể Thẩm Biên Dã cứng đờ, mặt mày đen sầm thu tay về, ánh mắt nặng nề nhìn người đang nửa nằm sấp trên bàn.

Một lát sau, dường như trút giận mà ác liệt mở miệng, treo lên đầu vốn đã căng thẳng của Tạ Viễn Tinh một thanh kiếm sắc bén, bắt đầu báo động trước: "Nằm im, tôi muốn cắn."

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt trên làn da sau gáy Tạ Viễn Tinh, hài lòng cảm nhận được người dưới thân càng lúc càng căng thẳng dưới tay anh.

Thẩm Biên Dã cúi người đến gần đó, khi nói chuyện hơi thở nóng rực: "Lần này cắn chỗ này, được không?"

Tạ Viễn Tinh theo bản năng nhắm hai mắt lại, hàng mi đen run rẩy bất an, chờ đợi cơn đau không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play