Khuất Thiếu Tư sau khi gọi điện thoại xong, mơ hồ cảm thấy hắn cứ như vậy rời đi thì không ổn.
Hắn và Lục Việt hiện tại tính là quen biết, về tình về lý, hắn đều nên cùng Lục Việt chào hỏi qua lại.
Khuất Thiếu Tư bèn quay trở lại.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Lục Việt, hắn bước nhanh hơn để đuổi theo: “Lục...”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Khuất Thiếu Tư nhìn phía trước bể phun nước.
Ánh trăng hòa cùng ánh đèn, dừng lại ở bàn tay nam nhân nổi gân xanh, hiện lên bóng tối không rõ ràng, đột nhiên liền nắm lấy ót Lưu Kim Đào, cổ tay áo kia viên ngọc bích cổ tay áo, ở không trung vẽ ra một đạo màu xanh nhạt hình cung, sau đó biến mất trong tiếng nước lớn.
Đưa lưng về phía hắn, Khuất Thiếu Tư nhìn không tới vẻ mặt của Lục Việt, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được lệ khí tùy ý trên người hắn.
Ban đầu Lưu Kim Đào còn giãy giụa vài cái, dần dần, hắn bất động, thân thể mềm nhũn nằm trên đài phun nước.
Lục Việt là thật sự sẽ dìm chết Lưu Kim Đào…
Ý thức được điểm này, Khuất Thiếu Tư cảm thấy hắn nên ngăn cản một chút.
Hắn chán ghét loại người như Lưu Kim Đào, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Lục Việt dìm chết Lưu Kim Đào mà không ngăn lại, thuộc về có năng lực phòng ngừa người khác tử vong phát sinh, lại không áp dụng biện pháp dẫn đến người khác tử vong, muốn gánh vác trách nhiệm hình sự.
Hắn là công dân tốt, chỉ nghĩ hảo hảo sinh hoạt, hợp pháp kiếm tiền, không muốn ngày mai lên trang nhất báo xã hội.
Khuất Thiếu Tư dừng chân, vừa định bước tới, Lục Việt đột nhiên túm lấy Lưu Kim Đào, cúi người ghé sát vào hơi thở thoi thóp của Lưu Kim Đào, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhạt: “Về sau đừng uống say nữa, không phải chỗ nào cũng có nước giúp ngươi tỉnh táo đâu, hiểu chưa? Giám đốc Lưu.”
Lưu Kim Đào như cá chết, lúc này mới có phản ứng.
Toàn thân thịt mỡ run rẩy.
Là sợ hãi.
Giọng nói cũng run rẩy: “Hiểu, hiểu rồi...”
Lục Việt buông Lưu Kim Đào ra, nâng cổ tay lên, nhìn vết ướt nửa ống tay áo, kéo mạnh chiếc khuy măng sét bằng ngọc bích trên tay áo.
“Dính rác rưởi.”
Hắn khẽ nhắm mắt, tiện tay ném vào thùng rác, rồi xoay người rời đi.
Lục Việt vừa đi, Lưu Kim Đào vốn dĩ nằm bất động trên mặt đất đột nhiên bò dậy, đầu cũng không dám ngoảnh lại, chạy thục mạng theo hướng ngược lại.
Khuất Thiếu Tư đứng tại chỗ một lúc.
Ánh mặt trời gay gắt của mùa hè, khiến hắn đột nhiên có chút khó chịu.
Lục Việt hắn... Chẳng lẽ có hai nhân cách?
Khuất Thiếu Tư đến bãi đỗ xe, mở cửa xe muốn lên xe, một chiếc mô tô phân khối lớn từ phía sau lao tới, ầm ầm ầm vang lên một trận, dừng ở phía trước.
Động tĩnh lớn đến mức những người ở gần đều nhìn qua.
Dừng xe xong, thanh niên từ trên xe nhảy xuống, cởi mũ giáp ôm vào, thấy có người nhìn chằm chằm hắn, hắn không kiên nhẫn nói một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à!”
Giọng nói quen quen, một chút đánh thức ký ức đã quên của Khuất Thiếu Tư.
Nghĩ tới rồi, hắn đã gặp Lục Việt.
Hai tháng trước, vào cái đêm hắn ý thức thức tỉnh. Hắn thấy Lục Việt lái xe, đâm hỏng chiếc xe máy của tên thanh niên này.
Không nhớ lầm thì.
Thanh niên gọi Lục Việt là "anh".
Khuất Thiếu Tư: “...”
Vậy nên Lục Việt không chỉ có thể là hai nhân cách, còn có thể là một tên hai nhân cách điên khùng!
Không cần suy xét nữa, Khuất Thiếu Tư ngồi vào ghế lái, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Việt: “Lục tổng, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, chúng ta lần sau có cơ hội hợp tác.”
Chính thức cự tuyệt hợp tác cùng Lục Việt.
Lục Việt trả lời ngay: "Lần sau hợp tác." Còn kèm theo một cái mặt cười đáng yêu ngọt ngào.
Khuất Thiếu Tư: “...”
Hắn tắt tin nhắn, lướt một lát danh bạ điện thoại, tìm được một số điện thoại khác gọi đi: “Dương tổng, tôi có một dự án muốn tìm anh nói chuyện, ngày mai buổi chiều có rảnh không? Tôi mời ăn cơm...”
Ngày hôm sau, buổi chiều, Khuất Thiếu Tư nói chuyện với Dương tổng tương đối thuận lợi.
Dương tổng đối với dự án Thanh Thủy Loan biểu hiện ra hứng thú rất lớn, còn chủ động đưa ra nếu có thể hợp tác, hắn chỉ bỏ vốn, những mặt khác hoàn toàn mặc kệ, toàn quyền do Khuất Thiếu Tư làm chủ.
Sau một bữa tối, việc hợp tác cơ bản đã được ấn định, Dương tổng về công ty đánh giá, không ngoài ý muốn ngày mai sẽ ký hợp đồng.
Tiễn Dương tổng đi, tâm tình Khuất Thiếu Tư rất tốt, thấy còn thừa nửa bình Mao Đài, hắn ngồi trở lại chỗ chậm rãi thưởng thức.
Tửu lượng của hắn không tệ, tối hôm qua ở tiệc rượu không uống rượu, chủ yếu là để bụng ăn nhiều món tự chọn. Hôm nay là hắn mời khách, bình Mao Đài này đã khui đi mấy ngàn tệ, không uống hết thì tiếc.
Nửa giờ trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, Khuất Thiếu Tư ung dung thưởng xong rượu, thanh toán xong, bụng hắn có chút trướng, bèn đi nhà vệ sinh giải quyết.
Gần tới cửa, một bóng dáng từ nhà vệ sinh nữ đi ra.
Là một quý bà được bảo dưỡng rất tốt, hẳn là vừa mới khóc xong, hốc mắt và mũi đều đỏ, đến nhà vệ sinh trang điểm lại cũng không che được, nàng vốn dĩ đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy Khuất Thiếu Tư, nàng giật mình, vội vàng lau lau khóe mắt, nhìn qua cười nói: “A Tư, thật là khéo, cũng tới đây ăn cơm.”
Khuất Thiếu Tư cũng sửng sốt, gọi một tiếng: “Cô Tiêu.”
Tiêu Bảo Châu đi đến trước mặt hắn, đánh giá hắn vài lần, cười tủm tỉm hỏi: “Mấy ngày trước ta gặp mẹ con, nói là con bị thương, hiện tại đã khỏe hẳn chưa?”
Tiêu Bảo Châu và Khuất mẫu là bạn học đại học, Khuất Thiếu Tư đã gặp bà vài lần, ánh mắt hắn không tự giác rơi xuống khóe mắt đỏ hoe của Tiêu Bảo Châu, trong lòng có chút chột dạ.
Tiêu Bảo Châu chính là mẹ ruột của Tề Tinh Trì.
Căn cứ theo cốt truyện, thời điểm này nhà họ Tiêu đã phát hiện ra con trai ruột của mình bị ôm nhầm, khắp nơi tìm kiếm Tề Tinh Trì, nhưng mà cặp vợ chồng ôm nhầm Tề Tinh Trì là người ở nơi khác, đến bệnh viện xem hồ sơ, địa chỉ là nhà thuê của dân, nhà họ Tiêu tìm đến thì biết, năm đó chủ nhà là một bà lão đã qua đời, con cái cũng không biết tin tức về người thuê.
Báo cảnh sát, cũng huy động người của nhà họ Tiêu tìm kiếm manh mối về cặp vợ chồng năm đó, cho đến nay, không có chút tin tức nào.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Bảo Châu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, ở trong phòng không xuống lầu ăn cơm, bởi vậy hôm nay Tiêu tiên sinh cưỡng chế mang nàng ra cửa ăn cơm, để cải thiện tâm tình.
Khuất Thiếu Tư biết nội dung tiểu thuyết, cũng biết con trai ruột mà Tiêu Bảo Châu ngày đêm mong nhớ đã ở ngay trước mắt. Chỉ là một khi nói cho Tiêu Bảo Châu, hắn chắc chắn sẽ lại dính líu đến Tề Tinh Trì.
Dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa, bọn họ mẫu tử sớm muộn gì cũng sẽ nhận nhau, hắn cho dù có nói cho Tiêu Bảo Châu, cũng chẳng qua là sớm hơn một tháng mà thôi…
Khuất Thiếu Tư tránh ánh mắt cười của Tiêu Bảo Châu: “Khỏe rồi. Cô Tiêu, tôi đi nhà vệ sinh trước.”
Tiêu Bảo Châu cười gật đầu: “Đi nhanh đi, có rảnh thì cùng mẹ con về nhà chơi.”
Khuất Thiếu Tư nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Tìm một phòng đóng cửa lại, ngực Khuất Thiếu Tư kịch liệt phập phồng, hắn dựa vào cánh cửa, phiền não gãi gãi tóc.
Một lát sau, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy cũng không tính là ích kỷ lắm đâu nhỉ? Chỉ là... một chút, một chút ích kỷ thôi mà...”
Sống một ngày bằng một năm, Tiêu Bảo Châu còn muốn khóc ba mươi năm nữa…
Khuất Thiếu Tư đột nhiên dừng chân.
Hắn hít vào một hơi thật dài, cuối cùng vẫn là xoay người đi về phía căn phòng kia.
Gõ cửa đi vào, Tiêu Bảo Châu đã lau khô nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ quý bà tao nhã thường ngày, từ ái hỏi Khuất Thiếu Tư: “A Tư, con vẫn chưa đi sao?”
"Ở chỗ chú Tiêu nhất định có trà ngon, cháu tới xin một ly trà." Khuất Thiếu Tư nói.
Tiêu tiên sinh rót một ly trà xanh cho hắn, cười nói: “Bây giờ người trẻ tuổi ít ai thích uống trà. Cháu thích, chú đưa cháu mấy gói, đều là trà mới từ vườn trà nhà chú.”
Khuất Thiếu Tư nói cảm ơn, làm bộ lơ đãng nói: “Cô Tiêu, cô có người thân nào làm việc ở bệnh viện thành phố không? Trông rất giống cô, cháu ở bệnh viện thấy, thiếu chút nữa nhận nhầm.”
Tiêu Bảo Châu còn chưa kịp phản ứng lại, thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Không có ấn tượng.”
Kỳ thật Tề Tinh Trì cùng Tiêu Bảo Châu chỉ có đôi mắt giống nhau, Khuất Thiếu Tư nói bừa: “Anh ta và cô Tiêu như đúc ra từ một khuôn, cùng chú Tiêu cũng có một chút giống, đặc biệt là cái mũi rất giống chú Tiêu.”
Lời này vừa ra, Tiêu tiên sinh cùng Tiêu Bảo Châu liếc nhau, Tiêu Bảo Châu vẻ mặt hiện lên vài tia kích động: “A Tư, người đó nam hay nữ?”
"Nam bác sĩ." Hai chữ cuối cùng Khuất Thiếu Tư cắn rất nặng.
Tiêu Bảo Châu càng thêm kích động: “Bao nhiêu tuổi?”
"Tương đối trẻ tuổi." Khuất Thiếu Tư sợ nói quá cụ thể sẽ lộ vẻ cố ý, dùng cách nói mơ hồ, “Cũng không khác biệt lắm so với tôi.”
Trong truyện giả thiết Tề Tinh Trì so với hắn lớn hơn hai tuổi, nhưng bề ngoài lại trẻ hơn, nhìn qua ngược lại so với hắn trẻ tuổi hơn.
Tiêu Bảo Châu đây là hoàn toàn kích động, chỉ là có người ngoài ở đây, nàng liều mạng áp lực, lặng lẽ kéo kéo quần áo Tiêu tiên sinh, ý bảo hắn mau tiễn Khuất Thiếu Tư đi, bọn họ lập tức đến bệnh viện thành phố gặp tên nam y sư trẻ tuổi kia!
Khuất Thiếu Tư không bỏ qua được động tác nhỏ của nàng, biết Tiêu Bảo Châu đã nghe lọt tai, hắn liền chủ động cáo từ.
Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Men say lúc này mới lên, đầu Khuất Thiếu Tư có chút choáng váng, hắn chậm rì rì đi về phía xe, người vừa ngồi vào, đột nhiên phản ứng lại, hắn uống rượu xong, không thể lái xe, phải tìm người lái thay…
Khuất Thiếu Tư: “...”
Hắn u sầu.
Hôm nay không chỉ lại cùng Tề Tinh Trì dính líu quan hệ, còn phải thêm vào chi ra một khoản tiền, cuộc sống này quá khó khăn, quá khó khăn!
Lúc này di động vang lên.
Khuất Thiếu Tư lấy di động ra, màn hình lập lòe -- cẩu hữu.
Cẩu hữu, xem tên đoán nghĩa là không học vấn không nghề nghiệp, bạn bè xấu, bất quá cẩu hữu cũng thật sự họ Cẩu, tên là Cẩu Lợi Cảnh, cùng Khuất Thiếu Tư là bạn học sơ trung, đánh nhau đánh ra tình bạn cách mạng.
Ngày thường Cẩu Lợi Cảnh thường cùng một đám phú nhị đại chơi, Khuất Thiếu Tư không có hứng thú, đã rất lâu không liên hệ.
Đột nhiên gọi điện thoại…
Khuất Thiếu Tư tỉnh táo một chút, nhớ tới chuyện tố cáo ngày hôm qua, chẳng lẽ bị lộ?
Hắn bắt máy: “Alo...”
Còn chưa nói xong, đối diện đã khóc lóc thảm thiết ngắt lời hắn: “A Tư! Tao lại bị đá rồi!”
Khuất Thiếu Tư: “...”
Cẩu Lợi Cảnh từ sơ trung đã dính vào hoa hoa thảo thảo, đổi bạn gái còn siêng năng hơn ăn cơm, không phải hắn đá người, chính là người đá hắn, Khuất Thiếu Tư sớm đã miễn dịch.
“Ồ.”
Thái độ tương đối lạnh nhạt.
Cẩu Lợi Cảnh thấy không ăn thua, ngay lập tức khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ: "Hắc hắc, A Tư, chúng ta mấy tháng không gặp, tối mai tao tổ chức cái tiệc chia tay vui vẻ, mày nhất định phải đến!" Hắn lại khóc lóc, “A Tư à, mày không biết đâu, lần này tao đặc biệt thật lòng, nhưng vẫn bị đá, tao thật sự tâm như tro tàn, cần an ủi, mày nếu không đến, tao khóc cho mày xem! Tao mỗi ngày đều khóc...”
Cảm giác say toàn bộ dồn lên đầu Khuất Thiếu Tư, nóng rực đến lợi hại, Cẩu Lợi Cảnh nói chuyện không ngừng, ồn ào đến mức hắn đau đầu, có điện thoại gọi đến cũng không để ý, tiện tay gạt đi: “Đi thì có thể, bất quá mày bây giờ phải đến XX đón tao.”
Kết quả đối diện vang lên thanh âm của Dương tổng: “Khuất tổng anh nói gì vậy? Tôi là muốn nói lời xin lỗi với anh, dự án Thanh Thủy Loan anh tìm người khác đi, tôi tạm thời có dự án khác, lần sau có cơ hội hợp tác.”
Rầm.
Cúp điện thoại.