Buổi chiều, trên đường lái xe về nhà, Khuất Thiếu Tư chợt nảy ra một câu hỏi mà trước đây sẽ không bao giờ xuất hiện.

Hắn vì sao lại về nhà? 

Hắ  rõ ràng là đang nói một chuyện làm ăn cực kỳ quan trọng, không có lý do gì để về nhà.

"Nhưng hiện tại, hắn đúng là đang trên đường về nhà. Tài xế không xin nghỉ hôm nay cũng biến mất không thấy, điện thoại di động không có người nghe máy, hắ  không thể không tự mình lái xe, trên đường về nhà.

Những tòa cao ốc phản chiếu ánh tà dương, chiếu vào mắt Khuất Thiếu Tư có chút chói mắt, tốc độ xe xung quanh đều chậm lại, con số đèn xanh ở ngã tư đường nhảy đến 1, sắp chuyển sang đèn vàng.

Khuất Thiếu Tư chuẩn bị dừng xe.

Đúng lúc này, một giọng nói chui vào đầu hắn.

——

“Ký nó đi.”

“Ha, còn có thể là cái gì, giấy thỏa thuận hiến thận.”

Khuất Thiếu Tư tưởng là điện thoại di động phát ra âm thanh, liếc nhìn, điện thoại di động im lặng nằm trong hộp tỳ tay.

"Kết quả xét nghiệm phù hợp đã có, thận của ngươi phù hợp yêu cầu cấy ghép, phẫu thuật sắp xếp vào ngày mai." Giọng nói tiếp tục, “Khóc cái gì? Có thể cho hắn hiến thận là phúc của ngươi. Ngươi có hai quả thận, hiến một quả thì sao?”

Khuất Thiếu Tư lập tức cau mày.

Một mặt là ghét bỏ lời này không phải người có mười năm não nằm liệt nói ra không, mặt khác là phát hiện giọng nói rất quen thuộc, đặc biệt quen thuộc, hắn khẳng định là nhận ra.

Là trò đùa dai của kẻ não tàn nào thế?

Khuất Thiếu Tư mặt trầm xuống.

Đèn xanh đèn đỏ càng ngày càng gần, đèn vàng nhảy sang đèn đỏ, Khuất Thiếu Tư vô cùng xác định, hắn đạp chính là phanh, nhưng xe lại không hề logic tăng tốc, điên cuồng lao vào dòng xe phía trước.

Phanh!

Một tiếng vang lớn.

Chất lỏng sền sệt dính vào tầm nhìn của Khuất Thiếu Tư, hắn chớp chớp mắt, trước mắt lúc đỏ lúc đen, một mảnh mơ hồ, bên tai còn vang vọng giọng nói quen thuộc kia.

“Bảo bối, anh sẽ không làm tổn thương em đâu, tin anh, anh thật sự yêu em!”

Đầu Khuất Thiếu Tư dựa vào tay lái, ánh tà dương dừng trên khuôn mặt đầy máu thịt mơ hồ của hắn, thế giới chìm vào bóng tối cuối cùng.

Khuất Thiếu Tư nghĩ tới.

Chủ nhân của giọng nói, mười năm não nằm liệt, là hắn."

Trong một vụ tai nạn xe thảm khốc như vậy, Khuất Thiếu Tư cho rằng mình đã chết. Kết quả, trong bóng tối, những âm thanh xung quanh hắn nghe được rõ ràng.

Hắn nghe thấy tiếng xe cứu thương đến, hắn được nâng lên cáng. Tiếp theo, ba mẹ hắn chạy đến bệnh viện, chưa đầy nửa giờ, tất cả các chuyên gia trong và ngoài khoa của bệnh viện đều tập trung tại phòng phẫu thuật.

Thực ra, vết thương của Khuất Thiếu Tư không tính là nghiêm trọng, chiếc xe thể thao của hắn có tính an toàn và giá bán hàng triệu đô la liên quan trực tiếp đến nhau. Nhưng các chuyên gia tại hiện trường đều bó tay không có cách nào.

Khuất Thiếu Tư biết, người có thể cứu hắn chỉ có một người.

Không phải người đó có y thuật cao siêu đến mức nào, vượt qua các danh y chuyên gia ở đây, mà chỉ là người đó là vai chính trong thế giới này!

Trong khoảng thời gian xe cứu thương đi đến bệnh viện, ý thức của Khuất Thiếu Tư thức tỉnh, biết thế giới mà hắn đang sống thực ra là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến.

Và hắn, chính là vai chính công trong sách.

Hôm nay hắn sẽ bỏ hợp đồng về nhà, tài xế sẽ biến mất không thấy, phanh lại biến thành chân ga vượt đèn đỏ, tất cả chỉ vì đêm nay hắn muốn gặp vai chính thụ, mở ra màn ngược luyến tình thâm, cho nên hắn nhất định phải gặp tai nạn xe cộ, cho nên chuyên gia danh y đều không thể chữa khỏi cho hắn.

Độ dài của cuốn tiểu thuyết này dài đến 500 vạn chữ.

Trong 400 vạn chữ đầu, Khuất Thiếu Tư phụ trách cố chấp biến thái, đẩy vai chính thụ đến chỗ chết ngược. Sau 99 vạn chữ, hắn phụ trách thâm tình rải đường, đẩy vai chính thụ đến chỗ chết sủng.

Trong một vạn chữ cuối cùng, đại kết cục vai chính thụ bị bệnh nguy kịch, đến lượt hắn đào thận cứu người, nhưng để quán triệt chủ đề ngược văn, lần này tác giả không cho hắn mở vai chính quang hoàn, hắn an tĩnh chết trong ngực thụ.

Năm đó, 25 tuổi.

Nhân sinh tổng cộng, 500 vạn linh hai chữ.

Nằm trên bàn phẫu thuật, lòng Khuất Thiếu Tư lạnh đến thấu xương.

Hắn năm nay 22 tuổi, cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể sống thêm 3 năm, hơn nữa vẫn là ngược thân ngược tâm, phá sản lại phá sản, cẩu huyết lại cẩu huyết 3 năm...…

Xung quanh bàn mổ, các bác sĩ đều lắc đầu, nóng nảy không thôi, lúc này có người đẩy cửa bước chân chạy vào, đeo khẩu trang, nhưng không giấu được vẻ mặt kích động của hắn: “Chủ nhiệm, liên hệ được rồi! Một giờ sau đến!”

Nghe vậy, vị chủ nhiệm khoa ngoại đứng bên trái bàn mổ nhẹ nhàng thở ra, kinh hỉ nói: “Tốt quá, Tiểu Tề đến, có hy vọng rồi.”

Có bác sĩ kinh ngạc nói: “Bác sĩ Tiểu Tề? Chẳng phải anh ấy mới tốt nghiệp sao, có được không?”

“Bác sĩ Trương, ông không ở đây một tháng nay, không biết bác sĩ Tiểu Tề này không phải là sinh viên tốt nghiệp bình thường, mấy tuần nay anh ấy đã cứu sống vài bệnh nhân nguy kịch......”

Những tiếng thảo luận khe khẽ gõ vào màng tai Khuất Thiếu Tư, nghe nghe, hắn bỗng nhiên phản ứng lại, tim hung hăng co rút một chút, bọn họ trong miệng tiểu tề bác sĩ, chẳng phải chính là vai chính thụ!

Dựa theo nguyên thư thời gian tuyến, hiện tại là tiểu thuyết mở đầu, còn có một giờ, hắn liền sẽ cùng vai chính thụ tương ngộ.

Không.

Hắn nhân sinh không nên như vậy!

Khuất Thiếu Tư cứng đờ đầu ngón tay hơi hơi giật giật, cho dù hắn chỉ là một cái thư trung nhân vật, nhưng hắn hiện tại có chính mình tư tưởng, là một cái hoàn toàn mới chính mình. Kế tiếp nhân sinh, nên từ chính hắn quyết định, mà không phải kia 500 vạn linh hai chữ!

Hắn cự tuyệt đương ngược văn vai chính, hắn muốn sống, hắn muốn làm một người bình thường, muốn bình bình thường thường, hảo hảo mà tồn tại!

Rời đi, hắn nhất định phải lập tức rời đi cái bệnh viện này, từ lúc ban đầu liền tránh đi vai chính thụ! Thay đổi cốt truyện tuyến!

Ngực xao động đến càng thêm kịch liệt, Khuất Thiếu Tư trong cơ thể trào ra một cổ mãnh liệt cầu sinh dục vọng, hắn thử vài lần, rốt cuộc đem còn sót lại khí lực toàn bộ tụ tập tới cổ tay.

Mới vừa có thể động, hắn liền gấp không chờ nổi nâng lên tay, run rẩy, quật cường, chụp vào đỉnh đầu chiếu sáng, xốc lên mí mắt hô lớn ra tiếng ——

“Ta phải đi!”

….

"Tại bệnh viện có 21 tầng, phòng cấp cứu ở tầng 2.

Đêm khuya, hành lang tối tăm yên tĩnh đứng Khuất phụ và Khuất mẫu, Khuất mẫu đang lau nước mắt, Khuất phụ đang an ủi.

Rầm.

Cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, hai người đồng thời nhìn về phía cửa, nhất thời há hốc mồm.

Khuất mẫu nước mắt lưng tròng càng treo trên lông mi, lung lay sắp đổ, ngây người nửa ngày không rơi xuống.

Phía sau có người đuổi theo, Khuất Thiếu Tư không kịp giải thích, bỏ lại một câu "Đừng đuổi theo tôi", chân trần chạy trốn nhanh chóng.

Hai giây sau, từ phòng cấp cứu lao ra một đám người.

Dẫn đầu là chủ nhiệm trán như là bôi dầu, nước mắt lấp lánh, nhìn thấy Khuất phu Khuất mẫu, cổ họng ông ta đều bốc khói: “Không ổn rồi Khuất tiên sinh Khuất thái thái, Khuất thiếu gia cậu ấy hồi quang phản chiếu, thần trí không rõ chạy trốn! Nếu không đuổi về phẫu thuật, e là lành ít dữ nhiều!”

Khuất mẫu vừa nghe, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, vội vàng nói: “Nhanh! Nhanh chóng đuổi  theo đem hắn về!”

Khuất Thiếu Tư chạy đến thang máy, nhìn thấy thang máy đang đi lên, hắn quyết đoán tiếp tục chạy về phía trước.

Xuyên qua hành lang rẽ ngoặt, có một căn phòng khép hờ, Khuất Thiếu Tư lập tức lách mình đi vào, nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa rồi khóa lại, nghiêng tai dán vào sau cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân rất nhanh vang lên, vội vàng chạy qua phòng, cho đến khi bên ngoài cửa lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Khuất Thiếu Tư căng thẳng lưng mới thả lỏng. Cũng là lúc này, hắn mới nhận thấy trán mình có cảm giác dính nhớp, vết thương vừa khâu lại đã nứt ra rồi.

Khuất Thiếu Tư sau một hồi mới cảm thấy đau, hắn chửi thầm một tiếng, ấn tay nắm cửa đang muốn đi ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.

“Vừa nãy mày có thấy không? Cùng với chủ nhiệm kia đôi vợ chồng chính là Khuất thị lão bản và lão bản nương.”

“Khuất thị nào?”

“Khuất thị trung tâm thương mại Khuất thị, tòa nhà mới của bệnh viện chúng ta, chính là Khuất thị tài trợ.”

“Thì ra là Khuất thị này! Khó trách vị ki toàn thân đều là hàng hiệu đắt tiền!”

“Còn không phải sao, công ty xuyên quốc gia lớn như vậy, dưới trướng có bất động sản có trung tâm thương mại, có thể không có tiền sao? Nghe nói con trai của họ hôm nay gặp tai nạn xe hơi, đang ở bệnh viện chúng ta cứu chữa.”

“Đang yên đang lành sao lại gặp tai nạn xe hơi chứ, nghiêm trọng không?”

"Không biết. Dù sao tao nếu là Khuất thị thái tử, chết cũng phải từ cầu Nại Hà bò về, mấy chục tỷ gia sản đó, hu hu hu, thật hâm mộ!" “Tao cũng vậy! Tao nếu là hắn, lập tức từ chức đi du lịch, sau này muốn mua gì thì mua nấy, a a! Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!”

……

Hai y tá càng nói càng hăng say, liền dừng lại ở hành lang, băng gạc trên trán Khuất Thiếu Tư có mấy vệt máu lớn, lại thêm chân trần, nếu là bộ dạng này đi ra ngoài, y tá không tránh khỏi sẽ gọi người đến, hắn nhanh chóng quyết định thu tay về, tìm đường ra khác.

Xoay người nhìn lại, hóa ra hắn đã tiến vào phòng nước sôi.

Phòng nước sôi có hai cánh cửa sổ, đều đóng lại, Khuất Thiếu Tư nhanh chóng bước tới đẩy ra, tầng lầu thấp, tầng 2 không lắp cửa sổ bảo vệ, gió đêm đầu tháng tư còn có chút se lạnh, thổi đến trên mặt mang theo hương hoa anh đào nhàn nhạt.

Bên ngoài có hai cây hoa anh đào nở rộ, cách nhau rất gần, như là liền thân cây vậy.

Cạch.

Cùng lúc đó, bên kia cửa vang lên động tĩnh, có một y tá ở bên ngoài nói: “Ê, cửa sao lại khóa trái?”

Thịch thịch thịch.

Cô ta gõ cửa hỏi: “Bên trong có người không?”

Chờ một lát không có ai trả lời, cô ta lè lưỡi nói với y tá bên cạnh: “Ma quỷ, cửa này chẳng lẽ tự mình khóa trái từ bên trong sao? Tôi quay lại lấy chìa khóa!”

Chờ cô ta từ trạm y tá lấy chìa khóa tới mở cửa, trong phòng nước sôi im ắng, không có một bóng người, chỉ có cửa sổ mở rộng ra, có mấy cánh hoa anh đào bay vào, đậu trên cửa sổ.

 * Phía sau tòa nhà Thị bệnh viện có một con đường hoa anh đào, Khuất Thiếu Tư khẩn thiết cần một chiếc xe, chạy đến bệnh viện gần nhất để xử lý vết thương.

Hắn... sắp không chống đỡ được nữa rồi! Đừng để cốt truyện thay đổi, biến thành hắn chết trước 3 năm.

Khuất Thiếu Tư siết chặt bụng, lo lắng có người đuổi theo, hắn không dám thả chậm bước chân, chịu đựng đau đớn tiếp tục chạy về phía trước, rất xa, hắn nhìn thấy trên đường dừng lại một chiếc Bentley màu xanh lam.

Bentley nháy đèn, cửa sổ xe ghế lái mở ra, mơ hồ có thể thấy bên trong ngồi một người đàn ông, ánh đèn đường màu cam chiếu xuống sườn mặt hắn, lúc sáng lúc tối xem không rõ.

Nhưng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, Khuất Thiếu Tư theo bản năng lùi lại mấy bước, người này dáng vẻ so với tất cả những người hắn từng gặp càng thêm hoàn mỹ lưu loát, chẳng lẽ là vai chính thụ sao!

Trong truyện vai chính thụ là một người vạn nhân mê, có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức sai lệch, người đàn ông nào gặp qua hắn cũng sẽ yêu hắn.

Bất quá Khuất Thiếu Tư rất nhanh đã bác bỏ ý niệm này.

Trong cuốn tiểu thuyết này, trừ bỏ ngược luyến, còn có đủ loại tình tiết cẩu huyết, trong đó có một cái chính là thật giả thiếu gia. Vai chính thụ chính là thật thiếu gia bị ôm nhầm đến gia đình bình thường, ba tháng sau mới được người nhà hắn tìm về.

Hiện tại vai chính thụ sẽ không lái Bentley.

Phán đoán ra không phải vai chính thụ, bước chân Khuất Thiếu Tư nhanh hơn, lại lần nữa chạy về phía trước, đến ven đường, hắn lúc này mới thấy phía trước Bentley mấy mét còn đứng một người thanh niên.

Thanh niên bên cạnh dừng lại một chiếc xe máy phân khối lớn cực ngầu, hắn đang vẻ mặt kích động mà hướng về phía Bentley kêu cái gì đó, khoa tay múa chân. Xem ra hẳn là hắn lái xe chặn Bentley lại, Bentley mới có thể dừng ở giữa đường.

Khuất Thiếu Tư hơi thở còn chưa khôi phục, bỗng nhiên, Bentley di chuyển, chạy thẳng về phía trước.

Đồng tử Khuất Thiếu Tư đột nhiên trợn to, lái xe như vậy, thanh niên kia không chết cũng tàn phế, người trong xe là điên rồi sao!

Thanh niên cũng không dự đoán được tình huống này, hai tay hắn còn duy trì tư thế mở ra, cực kỳ kinh ngạc nhìn người lái Bentley, sững sờ tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Vào khoảnh khắc Bentley sắp đâm vào, thanh niên mới hoàn hồn, ôm đầu vội vàng lao sang một bên, lăn đến vỉa hè.

Phanh!

Ầm ầm một tiếng, chiếc xe máy trị giá trăm vạn của thanh niên đồng thời bị đâm bay, vỡ tan tành rơi rụng trên đường phố, đầu xe Bentley cũng lõm hơn nửa vào, đèn xe phía trước toàn bộ vỡ nát, trên kính chắn gió xuất hiện vài vết nứt, tốc độ xe lại không hề giảm bớt, chạy qua trước mặt Khuất Thiếu Tư.

Cũng chính trong nháy mắt này, Khuất Thiếu Tư thấy rõ khuôn mặt người đàn ông ở ghế lái.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play