“Rầm!”

Khuất Thiếu Tư bước tới, đập mạnh vào bảng điều khiển thang máy, dùng sức ấn nút mở cửa.

Hắn quên mất tổng bộ Khuất thị trang bị thang máy quẹt thẻ, không đến tầng lầu sẽ không dừng, chỉ nghĩ phải lập tức, lập tức, ngay lập tức rời xa Tề Tinh Trì.

Đối với nhân vật chính trong sách cùng hai chữ "ngược luyến tình thâm 500 vạn" kia, hắn không hề có ý tò mò muốn nhìn lại một cái. Rốt cuộc căn cứ giả thiết nguyên văn, Tề Tinh Trì là nhất kiến chung tình với hắn.

Ánh mắt đầu tiên có thể chung cái gì chứ, chỉ có thể là hắn cái mặt soái khí mê người này!

Cho nên tuyệt đối không thể để Tề Tinh Trì tiếp tục nhìn thấy mặt hắn!

“Đinh.”

Cửa thang máy thật sự là mở ra, Khuất Thiếu Tư lập tức chạy ra ngoài, xách theo túi đồ từ cửa hàng tiện lợi chạy như điên ở hành lang.

Nhưng mà cái giọng nam trong trẻo kia lại đuổi theo.

“Này, rương hành lý của anh để quên!”

Tề Tinh Trì bọn họ đúng là đến tầng này, cho nên thang máy mới dừng, Tề Tinh Trì nhét điện thoại vào túi, kéo hai cái rương hành lý đuổi theo Khuất Thiếu Tư.

“!!”

Sao còn đuổi tới!

Khuất Thiếu Tư không dám quay đầu lại, lúc này là thời gian làm việc, công nhân làm việc thì làm việc, ai rảnh thì sờ cá, vô cùng yên tĩnh, nghe được tiếng bước chân hoảng loạn, không ít công nhân khắp nơi nhìn xung quanh.

Thế là liền thấy được tổng giám đốc của bọn họ, giơ túi tiện lợi che mặt, vòng quanh hành lang chạy, vừa chạy còn vừa kêu: “Ngươi đặt ở hành lang ta tự mình sẽ lấy! Ngươi đừng có đuổi theo ta nữa! Cách xa ta một chút!”

Công nhân đều trợn tròn mắt, không biết hiện tại là tình huống như thế nào.

Tề Tinh Trì sắc mặt lại một trận xanh một trận trắng, hắn tính cách mẫn cảm, nghe ra Khuất Thiếu Tư đối hắn kháng cự.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, hắn không quen biết người này mà...…

Chẳng lẽ nam nhân nhìn ra hắn là người đồng tính luyến ái?

Tề Tinh Trì muộn bước chân chậm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi đồng sự thế hắn sửa sang lại tóc mái.

Đồng sự thích hắn, hắn biết.

Hắn là sơ trung phát hiện chính tính hướng của mình, hắn vẫn luôn bí mật cất giấu chính mình bất đồng, rất sợ người khác xa lánh hắn.

Vài lần tưởng cùng học trưởng yêu thầm, đều ở nửa đường từ bỏ. Đây là hắn lần đầu tiên đụng tới đồng loại, cứ việc hắn đối đồng sự không cảm giác, nhưng đồng sự vài lần thử đụng vào, hắn vẫn là không có cự tuyệt.

Không nghĩ tới như vậy đã bị phát hiện.

Tề Tinh Trì dừng lại, hắn nhỏ giọng hít hít cái mũi, vành mắt có điểm hồng, đem hai chỉ rương hành lý đứng ở ven tường.

Phía sau không có thanh âm, Khuất Thiếu Tư vẫn là không yên tâm, lại đi phía trước chạy một đoạn mới dừng lại, hắn nắm chặt bao nilon, bảo đảm hoàn toàn che khuất mặt mới quay đầu lại.

Cách lớp màng trong suốt, tựa hồ không có bóng người.

Khuất Thiếu Tư từ từ hé mở túi nilon, lộ ra con mắt bên trái, hành lang trống rỗng, chỉ có hai chiếc rương hành lý của hắn dừng ở phía trước.

Lúc này Khuất Thiếu Tư mới buông lỏng tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán, qua vài giây, hắn vẫn cảm thấy không an toàn, hiện tại có Tề Tinh Trì ở đâu thì cũng giống như bom hẹn giờ, hắn phải rời đi!

Thế là những công nhân đang lặng lẽ quan sát, nhìn thấy tổng giám đốc vốn dĩ an tĩnh của bọn họ, đột nhiên lại như bị tiêm máu gà, bước chân dài chạy trở về, xách lấy rương hành lý xông vào thang lầu phòng cháy chữa cháy.

Rất nhanh.

Trong thang lầu vang lên tiếng "thịch thịch thịch", rương hành lý lăn vòng cọ xát điên cuồng trên mặt đất.

Giống như chạy nạn.

Nhóm công nhân há miệng to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng vịt.

Bắt đầu có chút tin tưởng, tin tức vỉa hè lan truyền ngày hôm qua ---

Khuất tổng muốn phá sản!

 * Để đề phòng vạn nhất, Khuất Thiếu Tư một ngày không về công ty, tránh cho lại đụng phải Tề Tinh Trì.

Starbucks một ly cà phê đều phải hơn ba mươi tệ, hắn luyến tiếc, đi KFC, gọi điện thoại cho bí thư, bảo cô ấy đưa laptop lại đây.

Bí thư đẩy cửa kính đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình ngồi ở góc.

Bên cạnh có một cậu bé, trên bàn đầy ắp hamburger, khoai tây chiên, cánh gà, đều không ăn hết, trong tay còn cầm một cây kem ốc quế to tướng, vẻ mặt tươi rói liếm láp.

Mà Khuất tổng nhà mình, mặt bàn sạch sẽ, cúi đầu nhìn cuốn tạp chí trong tay, xem bìa mặt là biết là loại phát dọc đường.

Nhân viên vệ sinh cửa hàng ở gần đó di chuyển, trong một phút đã liếc nhìn hắn tổng cộng năm lần!

Chua xót.

Quá chua xót!

Mũi bí thư ẩn ẩn chua xót, cảm thấy nhân sinh thật là thay đổi rất nhanh, thay đổi thất thường.

Hai tháng trước, Khuất tổng của các cô vẫn là cà phê chỉ uống Starbucks, tây trang chỉ mặc hàng cao cấp, hiện tại lại ngay cả một phần KFC combo gia đình cũng không nỡ mua!

Bí thư dậm chân, xoay người đi quầy gọi hai phần combo gia đình, một cây kem ốc quế, lúc này mới bưng đến trước mặt Khuất Thiếu Tư, ngữ khí lanh lảnh hữu lực: “Khuất tổng ngài cứ thoải mái ăn, bữa này tôi mời!”

Khuất Thiếu Tư không thể hiểu được, hắn đối với đồ ăn nhanh không có hứng thú, không dinh dưỡng còn đắt, hắn khép lại tạp chí, không có vứt, mà là bỏ vào túi nilon: "Chính cô ăn đi." Chỉ chỉ cái bàn bên cạnh, “Ngồi bên kia, ăn xong sớm một chút về công ty làm việc.”

Nhận lấy notebook bắt đầu xử lý văn kiện.

Bí thư đành phải bưng khay ngồi vào bàn bên cạnh, liếc trộm Khuất Thiếu Tư.

Người đàn ông lúc làm việc rất đẹp trai, người đàn ông lúc nghiêm túc làm việc phi thường đẹp trai, Khuất Thiếu Tư lúc nghiêm túc làm việc, vũ trụ đệ nhất đẹp trai!

Bí thư cũng không mơ mộng làm tổng tài phu nhân, nhưng hiện tại được ngắm nhìn sườn mặt gần gũi của Khuất Thiếu Tư. Kia khuôn mặt đường cong lưu sướng, kia lông mi tinh xảo, kia mũi cao thẳng.

Nàng liền cảm thấy nếu về sau Khuất Thiếu Tư tuyên bố phá sản, nàng nuôi hắn cũng không phải là không thể, nàng nhất định sẽ nỗ lực công tác nuôi hắn!

Bí thư lâm vào mộng đẹp.

Mơ hồ nghe được thanh âm của Khuất Thiếu Tư: “Về công ty đem lịch trình thứ sáu đưa ra đây, tôi muốn đi Phú Duyệt.”

Phú Duyệt là một khách sạn 5 sao ở Kinh thành, không tính là xa hoa nhất, bất quá hoàn cảnh tốt, phú thương đều thích đến đó làm yến tiệc.

Khuất Thiếu Tư đã sớm chờ đến thứ sáu này, có một đại phú thương ở Phú Duyệt làm tiệc rượu, rất nhiều nhân vật nổi tiếng phú thương sẽ tham gia, là mở rộng nhân mạch, nói chuyện làm ăn rất tốt trường hợp.

Trong nguyên tác, Khuất Thiếu Tư cũng nhận được lời mời tham gia trận tiệc rượu này, bất quá nửa đường bị Tề Tinh Trì dây dưa bỏ lỡ. Lần này ý thức thức tỉnh, Khuất Thiếu Tư tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

__

Chớp mắt đến thứ sáu, Khuất Thiếu Tư đúng giờ đến Phú Duyệt.

Ở đây không ít người nhận thức Khuất Thiếu Tư, thấy hắn một mình từ chiếc A6 xuống xe, trong mắt đều hiện lên kinh ngạc.

A6? Không nhìn lầm chứ!

Khuất Thiếu Tư đối diện với những ánh mắt đổ dồn từ khắp nơi, thản nhiên tự nhiên đi lấy đồ ăn. Vì bữa tiệc buffet 5 sao này, hắn ăn trưa rất ít, để dành bụng cho buổi tối.

Hắn đi đến khu vực đồ ăn, người phục vụ cũng bưng khay và tiến lại đưa rượu cocktail.

Khuất Thiếu Tư mỉm cười: “Không cần.”

Vừa vặn người phục vụ rời đi, Khuất Thiếu Tư vội vàng xoay người lấy cua lớn, lúc này một giọng nam không xa lạ, cũng không tính là đặc biệt quen thuộc cười hỏi: “Khuất tổng tửu lượng không tốt?”

Khuất Thiếu Tư bi phẫn nhìn con cua lớn vàng óng ánh, lại lần nữa buông cái kẹp xoay người.

Ánh đèn lưu ly chiếu vào người nam nhân cao lớn, đẹp đến mức quá mức.

Nếu Tề Tinh Trì là đẹp đến mức sai lệch, thì nam nhân này lại là đẹp đến mức khiến tất cả mọi người ảm đạm thất sắc, bao gồm cả Tề Tinh Trì.

Khuất Thiếu Tư có chút kinh ngạc: "Lục tổng?" Hắn không nghĩ tới Lục Việt cũng ở đây.

Lục Việt bưng ly Bloody Mary, còn không nhiều lắm, xem ra so với hắn thì anh ta tới càng sớm. Lục Việt giơ ly rượu lên, khóe miệng cong lên: “Đã lâu không gặp, Khuất tổng.”

Vô cùng bình thường hàn huyên, Khuất Thiếu Tư lại luôn cảm thấy lời nói của Lục Việt có ẩn ý thúc giục hắn hồi đáp chuyện Thanh Thủy Loan.

Khuất Thiếu Tư trong lòng muốn bắt lấy miếng đất kia xác thật có chút khó khăn, tìm đối tác thì phần thắng xác thật lớn không ít.

Chỉ là Lục Việt ở trong sách không xuất hiện quá nhiều, hắn không hiểu biết anh ta. Ý thức của hắn sau khi thức tỉnh, đối với các nhân vật lên sân khấu trong truyện đều rõ như lòng bàn tay, chọn một đối tác thích hợp dễ như trở bàn tay.

Chọn Lục Việt, nguy hiểm thật sự lớn.

Nhưng mà Lục Việt sảng khoái thu đi đồng hồ cổ tay áo của hắn, còn giúp hắn tiết kiệm 210 tệ tiền xe, hắn lại không nghĩ chỉ vì cái lý do này cự tuyệt Lục Việt. Hắn còn phải suy nghĩ lại.

Khuất Thiếu Tư ho khan một tiếng, tươi cười chân thành: "Đúng vậy, ta trong khoảng thời gian này cảm nhiễm phong hàn, vẫn luôn ở dưỡng bệnh, hôm nay vừa vặn." Lục Việt "Ồ" một tiếng, bỗng nhiên nói: “Khuất tổng sợ không phải vận số năm nay không may mắn, mới ra viện lại đi vào, ta biết một nhà chùa chiền cầu khỏe mạnh đặc biệt linh, Khuất tổng nếu không đi thử xem?”

Khuất Thiếu Tư sửng sốt một chút, Lục Việt làm sao biết hắn mới xuất viện? Chuyện hắn gặp tai nạn xe cộ đối ngoại đều được giữ bí mật, chỉ nói là hắn ra nước ngoài khảo sát.

Bất quá hắn không kịp nghĩ kỹ, một đám người lại đây hàn huyên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Cũng tạm thời đánh gãy cuộc đối thoại giữa hắn và Lục Việt.

Nói chuyện lại không phải là chuyện làm ăn.

Một giờ trôi qua, đề tài thảo luận vẫn luôn xoay quanh nam nhân và nữ nhân. Hôm nay tiệc rượu có không ít minh tinh người mẫu tới, có nam có nữ, điểm giống nhau chính là trẻ tuổi xinh đẹp.

Khuất Thiếu Tư dần dần nghe ra, hôm nay nói là tiệc rượu, không bằng nói là săn mỹ nhân càng thích hợp. Có mấy người còn đương trường bạo buổi tối phòng số, hỏi ai muốn tham gia, mọi người cùng nhau kích thích.

Khuất Thiếu Tư nghe được không thoải mái, nụ cười của hắn biến mất, buông khay đồ ăn tính toán về công ty xử lý văn kiện.

Mới vừa nhấc chân, bên cạnh hắn một người kêu Lưu Kim Đào đột nhiên nói: “Ai, tiểu Triệu, ngươi lại đây một chút.”

Lưu Kim Đào hạ giọng hắc hắc cười: “Ta đầu tư bộ điện ảnh của cô ta xem qua chưa? Cảnh cô ta đàn dương cầm dưới ánh trăng ta đều xem cứng người.”

Một nữ sinh lại đây, 20 tuổi vừa mới nhú lên, trang điểm nhẹ nhàng.

Ánh mắt Lưu Kim Đào từ khi nữ hài lại đây liền không rời đi khỏi cô ta, những người xung quanh phát ra tiếng cười ngầm hiểu, nữ hài hai vai rụt lại một chút, miễn cưỡng cười hỏi: “Lưu thúc, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Lưu Kim Đào uống rượu say, trong mắt vẩn đục một mảnh, hắn vuốt đầu nữ hài, ghé sát vào cô ta, nhìn chằm chằm cô ta, ngữ khí lại giống như trưởng bối từ ái: "Tiểu Triệu, ngươi đánh đàn hay, cho các chú xem......" Hắn nhìn mắt Lục Việt và Khuất Thiếu Tư, cười đến có chút không có hảo ý, “Cùng các anh đàn đàn, giống như trong phim ấy, được không nha?”

Hỏi một câu, lại không có đường sống để cự tuyệt.

Nữ hài nhanh chóng cắn môi dưới, buông ra, không có biến hồng, ngược lại xanh trắng xanh trắng.

Nàng nhấc chân, nặng đến không được, đang muốn đi về phía dương cầm, một tiếng cười vang lên: “Ta đánh đàn cũng không tồi, hôm nay cái này biểu diễn cơ hội, để ta đi!”

Nữ hài ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao trời hướng về phía nàng chớp chớp.

Bên trong vô cùng sạch sẽ, không có chút nào tạp chất.

 * Khuất Thiếu Tư bắn một đầu phương đông hồng, ở vô số đạo phức tạp kinh ngạc ánh mắt ly tịch.

Đi nửa đường, như cũ ghê tởm đến không được.

Lão súc sinh!

Khuất Thiếu Tư mắng một tiếng, lấy điện thoại di động ra lưu loát quay số điện thoại: “Ta thật danh báo khách sạn Phú Duyệt có người tụ chúng dâm loạn!”

Cúp điện thoại, phía sau truyền đến một tiếng cười, Khuất Thiếu Tư quay đầu lại, nhìn thấy Lục Việt đứng ở cách đó không xa. Khuất Thiếu Tư liếc mắt, há mồm muốn hỏi hắn cười cái gì, Lục Việt trước mở miệng: “Khuất tổng biết lão bản Phú Duyệt là ai sao?”

Khuất Thiếu Tư nhướng mày: “Quản hắn là ai.”

Lục Việt gật đầu, sau đó nói một cái tên.

Khuất Thiếu Tư ban đầu không phản ứng, hắn thiết lập chính là bá tổng, địa vị to lớn có, lão bản yêu ai ai, hắn tố cáo thì sao! Kết quả hai giây sau, hắn choáng váng.

Tên này, không phải tên lão ba cẩu hữu của hắn sao!

Khuất Thiếu Tư nhanh chóng xoay người, lại gọi vào số điện thoại vừa rồi: “Kia cái gì, ta vẫn là đổi thành nặc danh tố cáo......”

Lục Việt nhìn bóng dáng Khuất Thiếu Tư đi xa, mắt đen lại hiện lên ý cười, hắn xoay người trở về.

Đi ngang qua đài phun nước, nhìn thấy Lưu Kim Đào ở bên kia gọi điện thoại.

Lục Việt tươi cười vừa thu lại, rẽ phải qua.

Lưu Kim Đào nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại, đột nhiên thấy một đạo hắc ảnh, hắn sợ tới mức làm đổ ly rượu, nồng đậm mùi tỏi cùng mùi rượu hỗn hợp, đặc biệt ghê tởm.

Hắc ảnh lại không phản ứng.

Lưu Kim Đào híp mắt, nương ánh đèn mờ, rốt cuộc thấy rõ trước mắt là ai, hắn cười ra một ngụm răng vàng dính mỡ: “Chê cười a Lục tổng, ta vừa uống quá nhiều rượu, còn không quá tỉnh táo, không nhận ra......”

Rầm!

Tiếp theo nháy mắt, nam nhân nhéo gáy Lưu Kim Đào, một phen ấn vào trong ao, tạp ra thật lớn bọt nước.

“Hiện tại đủ tỉnh táo chưa?”

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play