Cậu ta cảm thấy, ánh mắt của tiểu tiên nữ sạch sẽ như vậy, hoàn toàn không giống tiểu trà xanh trong miệng của Kỷ Lâm Bạch.
Cố Căng không tiếp lời, mà nhẹ tay lắc ly rượu hỏi: “Bên kia xử lý đến đâu rồi?”
Tô Dã biết Cố Căng hỏi về chuyện gì, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Lão đại yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn thì bọn họ không tìm được đồ vật ở Cẩm Thành này đâu.”
Nói đến đây cậu ta lại khen ngợi Cố Căng: “Vẫn là lão đại cơ trí vô song, đám ngu xuẩn đó cũng không ngờ được lão đại sẽ đặc biệt tới Lương Thành bẫy bọn họ một vố, lại xuất hiện trước mặt Cố Triệu Minh, làm Cố Triệu Minh hoài nghi thân phận của chị, rồi lợi dụng thân phận thiên kim thật của Cố gia mà quang minh chính đại ở Cẩm Thành.”
Cố Căng hơi nghiêng người dựa vào cửa sổ, “Cũng không giấu được tất cả mọi người, vị kia của Tiêu gia không phải đã từ đến đô tới Cẩm Thành rồi sao? Có điều là, anh ta phải uổng công đến đây rồi.”
Tô Dã có chút kinh ngạc, không ngờ vị kia tự mình tới đây, nhưng nghe Cố Căng nói lại nhẹ nhàng thở ra: “Lão đại nói đúng, đồ vật kia cuối cùng thì cũng ở trong tay của chị mà thôi.”
Ra khỏi Cẩm Ương Hiên, Cố Dạng vẫn như cũ tràn đầy áy náy nhìn mu bàn tay của Phong Quyết.
Nguyên chủ luôn lợi dụng bản thân mình bị bệnh máu khó đông mà ức hiếp cậu ấy, mỗi lần bị chảy máu, đều bắt buộc Phong Quyết truyền máu cho mình, thậm chí có nhiều lần cố ý làm bản thân bị thương để hành hạ Phong Quyết.
Phong Quyết vì biết ơn Cố gia nhận nuôi mình, chưa từng có một câu oán hận, vẫn luôn là dáng vẻ ngoan ngoãn này.
Cố Dạng cảm thấy, một là do Phong Quyết quá mức lương thiện, hai là do cậu ta ẩn mình quá sâu.
Nếu là vế trước, cô càng cho cậu ta ấm áp, càng cho sự quan tâm, càng cho nhiều tình cảm thì rất dễ dàng bỏ qua sự kiện trước kia. Nhưng nếu là vế sau, thế thì mười ngón tay của cô gặp nguy hiểm rồi.
Cố Dạng đi dưới bóng mát của cây ngô đồng bên đường, ánh nắng xuyên qua tàn lá cây, rất nhiều quầng sáng in lên chiếc váy trắng tinh mà cô đang mặc, gió nhẹ đung đưa, quầng sáng lay động, vô cùng trong sáng.
Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Phong Quyết, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu ấy, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi: “A Quyết.”
Phong Quyết ngước mặt nhìn vào ánh mắt của cô, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng người thiếu nữ đó, không hề chú tâm đến những người xung quanh.
Cố Dạng đi đến gần cậu ấy, nhẹ giọng nói: “A Quyết, từ nhỏ đến lớn, chị dù vô tình hay cố ý hãm hại em phải truyền máu vô số lần, em có oán hận chị không?”
Sắc mặt Phong Quyết có chút dại ra, nghe vậy khẽ lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng: “Không hận, máu của em… đều là của chị.”
Cố Dạng kinh ngạc, có chút không nói nên lời.
Trong khi bị cô dùng thuật thôi miên thì chắc chắn không thể nói dối, cho nên lời Phong Quyết nói chính là lời nói trong nội tâm.
Tuy rằng mọi người ở Cố gia đều cho rằng Phong Quyết là kho máu của cô, máu của cậu ta đều là của cô, nhưng mà không nghĩ đến Phong Quyết cũng cho là như vậy? Chỉ có thể nói, Cố gia tẩy não cậu ấy triệt để như vậy sao?
Bất quá nghe được chính miệng Phong Quyết nói không hận cô, cô vẫn nhẹ nhàng thở ra. Không hắc hóa là tốt rồi.
(Băng: Mọi người chắc biết nghĩa của “hắc hóa” rồi nhỉ, mình xin phép để nguyên nha.)
Cố Dạng bỗng duỗi tay chạm vào đầu cậu ấy, thấy sắc mặt cậu ấy đã tỉnh táo trở lại, tựa hồ có chút ngây thơ, lộ ra nụ cười nhạt nói: “Vừa rồi có chiếc lá trên đầu của em, chị đã giúp em lấy xuống rồi.”
Phong Quyết ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị.”
“Đi thôi, đi dạo với chị nào.”
Cố Dạng đi ở phía trước, bước chân nhẹ nhàng. Cô quyết định từ giờ sẽ cố gắng bồi thường cho kho máu nhỏ, không để cho cậu ta hắc hóa.
(Băng: Chị chắc chưa???)
Phong Quyết đi theo Cố Dạng, đôi mắt sạch sẽ như hình thấy mặt trời ngoài hiên cửa, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười ngoan ngoãn. Nhưng cánh tay được giấu sau lưng, lòng bàn tay bị móng cào đến chảy máu.