Cố Dạng cùng Phong Quyết đi vào trung tâm thương mại, cô một lòng muốn đi dạo cùng Phong Quyết, vì thế nhìn thấy món gì cậu ấy dùng được đều mua mua mua.

Nào là quần áo, giày dép, áo khoác, điện thoại… đều đổi mới toàn bộ, hàng hiệu cũng mua không ít, thậm chí sách ôn thi cũng mua cho cậu ấy mấy bộ.

Tất cả đều do Cố Dạng trả tiền, Phong Quyết đi đằng sau vẻ mặt bất đắc dĩ mà cầm đồ đi theo.

Khoảng mấy tiếng sau, trong thang máy từ tầng cao nhất đến sảnh dưới của trung tâm thương mại, có một thiếu niên đi mà phải cong cong chiếc eo nhỏ.

Hai tay Phong Quyết cầm đầy đồ, phía sau còn đeo thêm một túi chứa đầy đồ, một người chiếm một phần tư thang máy, như một cây treo đồ thành tinh.

Cố Dạng sau khi mua mua mua cả người đều sảng khoái đến sáng ngời, nhưng khi nhìn Phong Quyết phía sau, lại nhìn đôi tay trống trơn của mình, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vươn tay: “Đưa đồ bên tay trái cho chị.”

Âm thanh Phong Quyết lại sạch sẽ ôn nhu: “Không cần đâu chị, em cầm được mà.”

“Cô bé, bạn trai đối với cháu rất tốt, cháu phải quý trọng nhé.” Một người phụ nữ trung niên đứng đối diện nhìn hai người cười nói.

Cố Dạng đang định giải thích hai câu, nhưng cố tình lúc này thang máy dừng lại, người ta đã rời đi, cũng không nghe được lời giải thích của cô.

Cố Dạng nhìn Phong Quyết xách nhiều đồ như vậy, ít nhiều trong lòng có chút tội lỗi. Cô vốn dĩ muốn cùng người ta đi dạo, cuối cùng đem người ta thành cu li xách đồ.

Hơn nữa, đồ đều là do chính tay cô chọn theo sở thích của mình, cũng không có hỏi cậu ấy thích hay không…

Ra khỏi trung tâm thương mại, mặt trời đã lặn, Cố Dạng hỏi: “A Quyết, em thích cái gì? Lần sau chị mua cho em.”

Phong Quyết dừng lại nhìn cô, có lẽ dưới ánh mặt trời, mặt mày thiếu niên càng thêm trong trẻo ôn nhu, trong mắt cậu ấy dường như có những tia sáng nhỏ, “Chị à…”

Cô Dạng nhìn gương mặt thịnh thế mỹ nhan gần trong gang tấc, trái tim bỗng nhiên muốn ngừng đập.

“Đồ mà chị đưa em đều thích.” Cậu ấy cười rộ lên như ánh mặt trời mọc, âm thanh ôn nhu dễ nghe.

Cố Dạng mất một lúc lâu mới dời được tầm mắt, nếu không phải cô đã dùng thuật thôi miên xác nhận cậu ta tâm tư đơn thuần, thì có khi cô cho rằng cậu ta đang tán tỉnh cô.

Khi trời tối đen, Cố Căng mới trở về biệt thự Cố gia. Vừa bước vào nhà, đã bị một cái ly trà ném tới.

Cố Căng nhẹ nhàng né tránh, ly trà liền rớt ngay bên cạnh cô.

“Cố Căng, mày xem mày có chút nào giống với thiên kim hào môn chưa? Tao không mong mày ưu tú giống như Dạng Dạng, nhưng trời tối mà mày còn không biết về nhà, lần sau có phải qua đêm ở ngoài hay không?” Nguyễn Tuyết Linh tức giận không có chỗ nào để trút giận, vừa nhìn đến Cố Căng về liền trút giận lên người cô.

Cố Căng cười nhạt một tiếng, đừng nói, cô chính là định lần sau cả đêm không về nhà ngủ đó.

“Tôi chính là không có giáo dục như vậy đó, rốt cuộc thì tôi có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy.” Cố Căng lười biếng nói.

“Mày!” Nguyễn Tuyết Linh nghe vậy, trong cơn giận dữ, sờ soạng ly trà trên bàn lại ném qua chỗ Cố Căng, “Con khốn! Mày là đang trách tao hả?”

Cố Căng hơi kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười mỉa mai, đang định đá ly trà lại cho Nguyễn Tuyết Linh thì nghe được âm thanh quen thuộc: “Mẹ ơi con về rồi!”

(Băng: Mọi người không được học hành động này nhé, yêu~~)

Thời điểm Cố Căng quay đầu lại, ly trà đúng lúc đập vào vai cô, rơi xuống vỡ trên nền đất.

Âm thanh vỡ vụn của đồ sứ vang lên thanh thúy, nhất thời cả biệt thự đều yên tĩnh.

Cố Dạng đi vào phòng khách liền thấy Cố Căng đang che lại bả vai, dưới đất lại có mảnh vỡ đồ sứ, trong lòng trầm xuống.

Trong đầu toàn spam vô số câu ‘Xong rồi’.

(Spam là hành động, lời nói được lặp lại liên tục, nhiều lần nha.)

Tuy hôm nay cô mới cọ cơm của đại lão xong, nhưng mà không có thân thiết với đại lão như chị em, huống chi, lúc nãy trên đường về cô hồi tưởng lại cốt truyện, cuối cùng đưa ra kết luận, Cố Căng tuy không đến mức có thù tất báo, nhưng là người tuyệt đối có oán phải báo đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play