Cố Căng “À” một tiếng, không quan tâm Tô Dã, tự mình ăn cơm.

Cố Dạng lại thấy có chút ngoài ý muốn, Cố Căng trong tiểu thuyết rất bênh vực người của mình, Tô Dã bị Quest hack máy tính, Cố Căng lại không thèm quan tâm tới?

Tô Dã cực kỳ bi thương, có cảm giác lão đại ghét bỏ cậu ta, “Không sao, em còn có điện thoại, lão đại yên tâm, em sẽ ép hot search của em gái xuống!”

Khóe miệng Cố Dạng hơi cứng lại, ai là em gái của cậu?

“Ơ! Hot search được đè xuống rồi à?” Tô Dã ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại.

Cậu ta còn chưa có ra tay mà! Ai làm thế? Lão đại làm hả?

Nhưng mà nãy giờ lão đại vẫn đang ăn cơm mà?!

Chẳng lẽ Cố gia mời hacker xếp hạng trên cậu ta ra tay à?

Chính là, một cái hào môn ở Cẩm Thành thôi, làm sao có thể mời những người đó ra tay chứ? 

Tô Dã suy tư nhìm chằm chằm điện thoại, bỗng nhiên, ngay trước mặt câu ta, trên màn hình xuất hiện đồ án màu đỏ, màu đỏ từ đồ án nhỏ giọt nhuộm đỏ cả màn hình, sau đó màn hình đen thui.

Tô Dã nắm chặt điện thoại: “Đậu xanh! Lão tử cùng với thằng ngu Quest kia không đội trời chung!”

Đối với một hacker mà nói, trong vòng một ngày mà điện thoại cùng với máy tính bị người khác hack đến chết máy, thì quả thực là vô cùng nhục nhã!

Cố Dạng lại cảm thấy có thiện cảm với Quest nhiều hơn là Tô Dã nha.

Cô nhìn điện thoại, xác nhận hot search của cô đã biến mất, liền không quan tâm đến việc này nữa.

Thấy Phong Quyết cúi đầu chơi điện thoại, trên bàn tay trắng nõn chi chít lỗ kim châm, Cố Dạng không nhịn được thay nguyên thân thấy áy náy.

Hơn nữa mới hôm trước Phong Quyết vừa truyền máu cho cô xong, Cố Dạng cảm thấy phải cố gắng bồi dưỡng cho kho máu nhỏ bé của cô mới được.

Cố Dạng thấy trên bàn không có đồ ăn bổ máu, vì thế vẫy phục vụ đứng ở bên cạnh tới: “Cho tôi một đĩa gan heo xào, 200ml rượu nếp, rượu nếp làm ấm một chút nhé.”

Sắc mặt phục vụ so với gan heo càng đen hơn, giống như Cố Dạng đang làm nhục cô ấy vậy.

Nếu không phải bà chủ đang ở bên cạnh, cô liền muốn lớn giọng nói cho Cố Dạng biết: ‘Đây là Cẩm Ương Hiên! Mỗi món ăn đều là tinh hoa mỹ vị, đâu ra cái món gan heo xào cho cô?’

Cố Dạng biết là không có nhưng vẫn cố hỏi: “Không có món đó sao?”

Phục vụ khó xử mà nhìn về phía Cố Căng, thấy cô ấy gật đầu, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại tươi cười với Cố Dạng: “Có ạ. Mời quý khách chờ một lát.”

Bà chủ nói có, có nghĩa là món đó chắc chắn phải có.

Không lâu sau, một đĩa gan heo xào và một ly rượu nếp ấm áp được đưa lên bàn cơm.

“Tiểu tiên nữ, cô thích ăn món đó à?” Tô Dã ghét nhất chính là nội tạng động vật, cho nên rất khó tưởng tượng ra người như tiểu tiên nữ lại thích ăn mấy món này.

Cố Dạng đặt đĩa gan heo xào cùng ly rượu nếp tới trước mặt Phong Quyết, “Tôi không ăn, là cho A Quyết ăn.”

Cô bồi bổ cho kho máu nhỏ, sau này có truyền máu cũng cảm thấy ít tội lỗi hơn.

Phong Quyết ngước mắt, hai mắt sạch sẽ lóe lên tia kinh ngạc, môi hơi cười, ngoan ngoãn như cũ lên tiếng: “Cảm ơn chị.”

Cố Dạng nhìn có chút ngây người, cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn như vậy rất dễ dàng làm người khác sinh ra ý muốn chà đạp. Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, dặn dò Phong Quyết: “Ráng ăn hết nhé.”

Phong Quyết: “Vâng.”

Cuối cùng Phong Quyết ăn đĩa gan heo xào sạch sẽ đến không còn một mảnh.

Cố Dạng biết Cố Căng gặp đàn em của mình khẳng định có chuyện cần bàn, vì thế rất biết điều, cọ cơm xong liền dẫn theo Phong Quyết rời đi.

Tô Dã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cố Căng: “Lão đại, tính tình Cố Dạng so với tìm hiểu của chúng ta có chút khác biệt.”

Tuy rằng lúc nãy trên bàn cơm, cậu ta mở miệng là “tiểu tiên nữ”, mở miệng là “em gái”, nhưng thực tế là đang quan sát cẩn thận hành vi cử chỉ của Cố Dạng.

 

Băng: Tối hôm qua dây mạng bị đứt không đăng được huhuhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play