Cố Căng cùng Phong Quyết đều yên lặng nâng ly rượu, che khuất đôi mắt chứa đầy phức tạp.

Cố Dạng: “Tôi tên Cố Dạng.”

Bầu không khí dường như có chút đông cứng.

Cái ly trong tay Tô Dã đột nhiên rớt xuống, cậu ta dùng tay kia bắt lấy chiếc ly, nhìn mãi cũng không thấy giống Cố Dạng trong miêu tả của Kỷ Lâm Bạch, cười lộ răng nói: “Ha ha, không ngờ được tiểu tiên nữ lại cùng tên với tiểu trà xanh kia nha.”

Cố Dạng mỉm cười nhìn Tô Dã: “Tôi chính là Cố gia thiên kim giả trong hot search kia nha, là tiểu trà xanh mà anh vừa nhắc tới đó.”

Tô Dã: ?!!!

“Cô là nhỏ trà xanh kia?! Làm sao có thể chứ!” Tô Dã kinh ngạc đóng lại máy tính, quay đầu nhìn Cố Căng, chờ mong cô ấy giải thích.

Không phải Kỷ Lâm Bạch nói, lão đại vừa về Cố gia, đã bị thiên kim giả kia hãm hại à? Lão đại là người có thù phải báo, sao có thể để nhỏ trà xanh kia đến đây ăn cơm được? Còn ngồi chung một bàn?

Nhưng mà, Cố Căng lại gật đầu, nói: “Cô ấy chính là Cố Dạng, em gái của tôi.”

Câu nói này không chỉ làm Tô Dã sợ ngây người, ngay cả Cố Dạng cũng sợ ngây người.

Da mặt cô dày đến chỗ đại lão cọ cơm, bởi vì biết đại lão sẽ không để bụng bữa cơm này, nhân tiện thử xem thái độ của đại lão với cô như thế nào.

Nhưng mà, cô không nghĩ tới là, đại lão thế nhưng nhận định cô là em gái?!

Là thấy cô dừng lại không hãm hại cô ấy hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời à?

Xem ra thì tính tình chị gái đại lão này cũng không tệ lắm nha.

Ở chung cũng được lắm đó.

Nhưng Cố Dạng không nghĩ tới là, hot search của cô vẫn luôn treo ở trên đầu bảng là do Tô Dã làm ra!

Cô cũng nghĩ, Nguyễn Yên chỉ là lâu la thôi, dù có tung tin cô là thiên kim giả lên hot search, thì bộ phận ngoại giao của Cố gia cũng đâu có ăn chay, sao có thể không đè được cái hot search này xuống chứ?

Tô Dã dại ra, sau đó mới tỉnh ngộ: “Kỷ Lâm Bạch đáng chết kia, anh ta lừa tôi!”

Cái gì mà thiên kim thật giả đối đầu chứ? Lão đại cùng tiểu tiên nữ không phải rất tương thân tương ái hay sao!

Bằng không thì làm sao lão đại lại thừa nhận tiểu tiên nữ là em gái chứ? Phải biết là trước giờ lão đại ghét nhất người khác làm thân với cô ấy đó.

“Lão đại ơi, em biết sai rồi! Đều do Kỷ Lâm Bạch tâm thần kia đó!” Tô Dã đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Căng, sắp khóc tới nơi, trong lòng thầm mắng Kỷ Lâm Bạch mấy chục lần.

Kỷ Lâm Bạch đang ở bệnh viện tâm thần làm trợ thủ cho ông già nhà mình đột nhiên hắt xì mấy cái.

Tô Dã run run cầm lấy con chuột, tỏ ra trung thành nói: “Lão đại, em lập tức đè hot search xuống, cũng trả hết tiền mà Cố gia mua hot search.”

Chú ý tới sắc mặt lão đại nhà mình có hơi tốt lên, Tô Dã nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà nhìn về phía màn hình máy tính, cậu ta lại kinh ngạc phát hiện máy tính của mình bị người xâm nhập đến chết máy.

Cậu ta nháy mắt nghiêm trọng hẳn lên, có ý đồ xoay chuyển tình huống, kết quả máy tính trực tiếp đen thui, trên màn hình xuất hiện một đồ án màu đỏ.

“Móa nó!” Nếu không phải tình huống không thích hợp, Tô Dã đã đá cái bàn lâu rồi.

Cậu ta khép lại máy tính, ủy khuất nhìn Cố Căng, sắc mặt có chút bi thương cùng tức giận: “Lão đại, máy tính của em bị thằng ngu Quest hack rồi!”

Máy tính là do lão đại đầu tư vào công ty phát triển đó! Trên thị trường không có bán đâu, là cậu ta da mặt dày cầu xin lão đại cho một cái.

Ánh mắt Cố Dạng khẽ nhúc nhích.

Quest là thăm dò tìm kiếm và theo đuổi.

Ở trong tiểu thuyết gốc, là hacker đứng thứ ba bảng xếp hạng.

(Băng: Chị quay qua mình điện thoại của hồng hài nhi đi chị êy.)

Xếp thứ nhất và thứ hai đương nhiên là nam nữ chủ rồi. Nam nữ chủ thân phận này có xuất hiện nhưng tương đối ít, còn người xếp thứ ba thì như một tiểu trong suốt, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Vậy tại sao đại lão không có cảm giác tồn tại kia lại đi hack máy tính của Tô Dã?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play