Cố Dạng dẫn Phong Quyết tiến vào cửa, liền có phục vụ ra đón, mỉm cười lịch sự nói: “Chào tiểu thư, mời tiểu thư đưa thẻ hội viên.”
Ánh mắt Cố Dạng có hơi khựng lại, thẻ hội viên?!
Cô nhìn thấy Cẩm Ương Hiên do nữ chủ mở liền kích động, lại quên mất nơi này phải có thẻ hội viên mới được tiến vào.
Ba Cố là chủ tịch tập đoàn Cố thị cho nên có thẻ hội viên, nhưng cô chỉ là tiểu thư nhà giàu còn đang học cấp 3, không có tư cách cầm thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên.
Cố Dạng sắc mặt thong dong như cũ, hoàn toàn nhìn không giống người không có thẻ hội viên, Phong Quyết ở phía sau định lấy ra thẻ hội viên của mình cũng dừng động tác lại.
“Chào cô, tôi tới tìm người.” Âm thanh dịu dàng của Cố Dạng vang lên, bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Phục vụ kia cũng đã làm ở nhà hàng cao cấp nhiều năm, rất có mắt nhìn người, nhìn ra được Cố Dạng là người giàu có, cho nên thái độ vẫn lịch sự: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Cô ấy tìm tôi.” Cố Dạng còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến giọng nói của một thanh niên.
Cố Dạng: ???
Thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên có thể dùng một bàn, cho nên người có thẻ hội viên có thể mời thêm người cho đủ một bàn dùng cơm. Phục vụ kia thấy Tiết Đạc là khách từ bên trong đi tới, mỉm cười lui xuống.
Cố Dạng xoay người mê mang nhìn Tiết Đạc, “Anh là ai?”
Tiết Đạc thấy Cố Dạng làm như không quen mình, nhíu mày cao giọng nói: “Cố Dạng, sáng nay vừa mới gặp, cô sẽ không quên tôi là ai đâu nhỉ? Đuổi theo tôi đến Cẩm Ương Hiên, định dùng lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Cố Dạng: ??? 'Con mắt nào của anh thấy tôi dùng lạt mềm buộc chặt thế hả?’
Bất quá theo lời anh ta nói, Cố Dạng mới nghĩ tới, người trước mặt mình đúng là Tiết Đạc, sáng nay mới đến Cố gia từ hôn.
Anh ta cho rằng cô đến Cẩm Ương Hiên là do đuổi theo anh ta?
Cố Dạng nhìn Tiết Đạc khẽ cười, ngữ điệu ôn nhu: “Tiết thiếu gia, anh hiểu lầm rồi, tôi cùng A Quyết tới đây để dùng cơm.”
Tiết Đạc nhíu mày nhìn Cố Dạng, hiển nhiên là không tin lời Cố Dạng, “Cố Dạng, tôi biết cô bất mãn việc tôi từ hôn, nhưng cô không phải thiên kim thật của Cố gia, mối hôn ước này vốn dĩ không phải của cô. Đừng có ồn ào ở đây, đối với mọi người đều không tốt. Cùng tôi tới bàn ăn, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Cố Dạng phức tạp nhìn anh ta, lẩm bẩm: “Thần kinh của tra nam trong tiểu thuyết không ổn lắm, chuyện này đúng là thật nha.”
“Cô nói gì?” Tiết Đạc không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ “tra nam”, sắc mặt có chút trầm xuống.
“Không có gì, chỉ nói đầu óc anh không tốt lắm, nếu không đổi đi?” Cố Dạng cười ôn nhu xinh đẹp.
Tiết Đạc nhìn cô có hơi ngây người, cảm giác sao Cố Dạng tâm cơ này có chút xinh đẹp? Hơn nữa tức giận với người khác lại có chút đáng yêu?!
Đương nhiên, nếu cô không phải đang tức giận anh ta thì Tiết Đạc có thể thưởng thức một chút.
“Cô đừng có mà được voi đòi tiên!” Sắc mặt Tiết Đạc trầm xuống, Cố Dạng là cảm thấy anh ta lại đây đón cô thì muốn một tấc lại tiến một thước đi ha? Tưởng là anh ta giống như thằng ngu Lôi Trì xem cô như nữ thần hả?
“Phục vụ, cô ta không phải khách của tôi, mau đuổi cô ta đi đi, đừng làm phiền chúng tôi dùng cơm.” Tiết Đạc tức giận vì Cố Dạng làm anh ta mất mặt trước bạn bè, tức giận nói một câu liền quay về bàn ăn của mình.
Anh ta vừa ngồi xuống, mấy người đều tò mò mà vây quanh anh ta.
“Chậc, Tiết thiếu gia nhẫn tâm đuổi cô ta đi à?”
“Tốt xấu gì cũng là đồng lứa với chúng ta được nhiều người theo đuổi, Tiết thiếu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Tuy là bọn họ nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy vui vẻ, dáng vẻ xem kịch vui khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Tiết Đạc lắc nhẹ ly rượu, nâng cầm, tự tin nói: “Cô ta sẽ đến cầu xin tôi thôi.”
Cố Dạng trước giờ đều rất coi trọng sĩ diện, sao có thể chịu đựng bản thân làm trò cười trước mặt nhiều người mà bị đuổi ra khỏi Cẩm Ương Hiên chứ?