Nghe như vậy, ánh mắt các cảnh sát nhìn về phía đám người anh Long càng thêm lạnh lùng.
Đám người anh Long kinh ngạc nhìn Cố Dạng, bọn họ cố ý chọn chỗ không có camera theo dõi để dạy dỗ Phong Quyết, không nghĩ tới Cố Dạng vậy mà còn ghi âm lại.
Cố Dạng nhân cơ hội nói: “ Chú cảnh sát ơi, cháu nghi ngờ có người sai bọn họ đến bắt nạt em trai cháu!”
(Băng: chỗ này trong cv là cảnh sát ca ca, nhưng ở trên mình dùng xưng hô chú cháu, giờ mà thêm anh cảnh sát thì nó hơi kì. Nên thành chú cảnh sát nhé mọi người)
Các cảnh sát vẻ mặt thận trọng nói: “Cháu gái yên tâm, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.”
Cố Dạng cùng Phong Quyêt đến đồn cảnh sát làm ghi chép.
Lúc này Cố Dạng mới biết được, đám người anh Long dạy dỗ Phong Quyết vì một phụ nữ tên là Vương Vân Hân.
Vương gia cùng Cố gia có thể nói là đối thủ một mất một còn, cả hai nhà đều làm nghành giải trí. Cố gia có Giải trí Triệu Phong, còn Vương gia có Giải trí Hằng Vũ, cả hai đều là công ty giải trí lớn nhất nội địa, thậm chí Vương gia còn chèn ép Cố gia một đầu.
Vương Vân Hân là con gái của chủ tịch tập đoàn Vương Thị, lớn hơn Cố Dạng năm sáu tuổi, hiện tại đi làm ở Giải trí Hằng Vũ, Nói là đi làm, nhưng trong giới đều biết, đây là cái cớ để Vương Vân Hân thuận tiện quy tắc ngầm với nam nghệ sĩ mà thôi.
Mà hôm nay, Vương Vân Hân coi trọng Phong Quyết, bày ra thân phận để mời cậu ấy, nhưng lại bị Phong Quyết từ chối. Cho nên thẹn quá hóa giận, sai người đi dạy dỗ Phong Quyết rồi trói cậu ấy đến cho cô ta.
Ra khỏi đồn cảnh sát, sắc mặt Cố Dạng không quá đẹp. Không biết có phải bởi vì Phong Quyết là kho máu di động của cô hay không, cô theo bản năng xem cậu ấy là người của mình, không nghĩ tới có người muốn chiếm cậu ấy.
Phong Quyết theo sau Cố Dạng, cảm giác được cảm xúc của Cố Dạng, mí mắt hơi hạ xuống, mang theo chút cẩn thận nói: “Chị ơi, là do em không tốt, chọc chị không vui rồi.”
Cố Dạng hoàn hồn, khôi phục lại sự ôn nhu: “Em rất tốt, không trách em đâu. Vương Vân Hân kia dám ăn hiếp em như vậy, chị nhất định giúp em ăn hiếp lại cô ta!”
Phong Quyết khẽ nâng mắt liếc nhìn Cố Dạng, sự lạnh lùng trong đáy mắt có chút tan rã.
Bỗng nhiên Cố Dạng dừng bước, nhìn Cẩm Ương Hiên phía trước, nhướng mày: “A Quyết, chị mời em ăn cơm nhé.”
Phong Quyết nhìn Cẩm Ương Hiên phía trước, lại nhìn Cố Dạng bước đi uyển chuyển vào cửa, muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mà đi theo.
Cẩm Ương Hiên trang hoàng theo phong cách cổ trang, giữa các ghế dài có rèm châu và bình phong chia cách khá xa, ánh đèn bình phong, phong cách cổ trang, mang đến sự tao nhã lịch sự.
Tiết Đạc ngồi trước bàn ăn có hơi thất thần, lúc này, bên cạnh anh ta có người dùng khuỷu tay đụng một chút: “A, Tiết thiếu gia, anh xem đó là ai?”
Tiết Đạc nhìn theo hướng hắn chỉ, liền thấy Cố Dạng mặc một chiếc đầm trắng.
“Kia không phải là vợ chưa cưới của Tiết thiếu gia hay sao?”
Đều là người trong giới, những công tử hào môn đều nhận ra Cố Dạng.
Tiết Đạc cười lạnh nhìn Cố Dạng, đáy lòng bực bội cuối cùng cũng hết. Làm sao Cố Dạng lại không để ý đến anh ta được chứ, hiện tại nghe anh ta ở Cẩm Ương Hiên, liền chạy tới đây à?
“Không đúng, Cố Dạng giờ là thiên kim giả, làm sao có thể xứng đôi với Tiết thiếu gia của chúng ta được. Tiếu thiếu đã từ hôn với cô ta rồi.”
“Chậc, cô ta là cố ý đến tìm Tiết thiếu nhỉ, tới xin Tiết thiếu đừng từ hôn?”
“Khẳng định rồi. Vào Cẩm Ương Hiên phải có thẻ hội viên, chúng ta còn phải dựa vào Tiết thiếu có thẻ hội viên mới vào được Cẩm Ương Hiên ăn cơm. Cố Dạng không có thẻ hội viên, nếu không phải tìm Tiết thiếu, đến đây đi dạo à ha ha…”
Nghe mọi người nói thế, Tiết Đạc đang không có biểu tình gì, môi lại hơi nhướng lên vài phần, đồng thời đứng dậy đi tới chỗ của Cố Dạng.
Tuy là anh ta không định cưới Cố Dạng, nhưng Cố Dạng ở Cố gia rất được yêu thương, rất vui vẻ khi Cố Dạng vẫn còn mê đắm anh ta.