Thiếu niên đặt mũi kiếm lên ngực Tiêu Thanh Hà, gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. “Trước khi ta hồi phục, ngươi đừng hòng đi đâu hết!”
Tiêu Thanh Hà khẽ rùng mình.
Không chỉ giọng điệu tràn đầy sát khí, còn có băng tuyền lạnh thấu xương, ngâm mình ở băng tuyền không khác gì trần truồng giữa trời đông giá rét.
Mẹ nó lạnh quá!
Tạ Quân tuyệt đối không cho cậu đường lui!
Chính là đại ca, ta cũng không ngờ!
Sờ đến không nên sờ, môi đụng tới không nên chạm vào, đều không phải ý ta muốn, ai bảo ta nhìn không thấy!
Tiêu Thanh Hà lạnh đến mức môi trắng bệch. “Tiểu huynh đệ, tông môn có chuyện quan trọng cấp bách, ta phải đi xử lý, nên…”
“Câm miệng.”
“Ta mắc tiểu.”
Mũi kiếm đặt trước ngực đâm sâu một phân, đi kèm ngữ khí đe dọa: “Nếu còn lải nhải, ta gi·ết ngươi!”
Tiêu Thanh Hà: “…”
Ngay cả lấy cớ đi tiểu để chạy cũng không được?
Tiêu Thanh Hà khóc không ra nước mắt, thầm hỏi hệ thống: “Thiết lập Tạ Quân bị OOC* à? Trong nguyên tác, lúc vừa lên sân hắn có hung tàn như vậy sao?”
(*Out of Character chỉ nhân vật hành động khác xa với tính cách gốc)
Hố cha hệ thống giả chết, nửa ngày không đáp lại.
Tiêu Thanh Hà thật sự muốn chết.
Sắp lạnh chết.
Băng tuyền lạnh thấu xương, đổi thành đệ tử tông môn có tu vi thâm hậu, chỉ cần thúc giục chân khí liền có thể chống lạnh, nhưng cậu thì không.
Cậu vốn là kẻ tư chất tầm thường, là thái kê (cùi bắp), thật vất vả mới đến hậu kỳ có chút kỳ ngộ, kết quả là tẩu hỏa nhập ma bị sư tôn giết chết, quả thực không thể bị thảm hơn.
Không có chân khí hộ thể, băng nước suối có thể đem người đông lạnh thành băng côn.
“Tiểu huynh đệ…Mị độc đã giải…Có thể thả ta đi không…” Tiêu Thanh Hà run bần bật, hơi thở yếu ớt.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Rầm” một tiếng vang lên.
Một trận nước đá ập thẳng vào mặt, cùng với một cổ cường hãn lực đạo, đem cậu ấn ngã vào bên bờ.
Mảnh vải che mắt rơi xuống, nhờ vậy cậu thấy rõ bộ dạng đối phương vào lúc này.
Ma văn biến mất, thiếu niên làn da trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, mỹ đến sống mái mạc biện*.
(* Đẹp tới nổi không gì sánh bằng)
Toàn thân ướt đẫm, y phục hỗn độn dính sát vào người, đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng, lộ ra một cổ yếu ớt mị hoặc.
Tình cảnh này, nam sắc liêu nhân.
Nhưng ánh mắt hắn lại đằng đằng sát khí.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên gầy yếu, lại không biết chỗ nào có cường hãn lực đạo, đem Tiêu Thanh Hà ép tới không thể động đậy, một tay siết chặt cổ Tiêu Thanh Hà, lực đạo không ngừng tăng.
“Tru Ma tông Bạch Ngọc Khanh tông thứ 13 pháp lực cao cường, ngươi không thể nào là đệ tử y! Rốt cuộc ngươi là ai? Dây dưa với ta là có mục đích gì? Nói!”
Ta cũng không ngờ mình lại xuyên thành đồ đệ cùi bắp nhất của tru Ma tông mạnh nhất!
Lại nói dù ta có cùi bắp như thế nào đi nữa, tốt xấu gì vừa mới cứu ngươi vậy mà qua cầu rút ván, có còn là đại trượng phu không hả?
Tiêu Thanh Hà bị bóp chặt yết hầu, khó khăn mở miệng: “Ta…”
Ngươi ít nhất cũng để ta nói hết câu đã!
Buông tay!
Không buông tay là ta chết thật đó!
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang sắc bén lao tới, giáng xuống thẳng Tạ Quân.
Tạ Quân sắc mặt khẽ biến, vung kiếm, trường kiếm chính diện đón lấy.
“Keng ——”
Thanh kiếm va chạm vang chấn.
Tạ Quân miễn cưỡng tiếp được một sát chiêu, nhưng ngũ tạng lục phủ lại chịu tổn thương nặng, che lại ngực nôn ra một búng máu tanh.
Tiêu Thanh Hà cả kinh.
Người ra tay mạnh như vậy, chỉ có một cái khả năng.
“Sư tôn?”