“Buông ra!” Tạ Quân nghiến răng nghiến lợi.

Tất nhiên Tiêu Thanh Hà không thể buông, bởi vì hệ thống ra nhiệm vụ kỳ ba còn chưa hoàn thành. “Ta thật sự không có ý khinh bạc ngươi, chỉ là thân nhiệt ngươi quá cao, cần dùng nhiệt độ cơ thể ta giúp ngươi hạ nhiệt.”

Lý do này vừa nghe đã thấy vô lý.

“Vô sỉ!” Quả nhiên thiếu niên không tin, giãy giụa muốn xuống, nhưng cả người hư nhược vô lực, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể mở miệng kháng nghị. “Đồ vô sỉ!”

Tiêu Thanh Hà vẫn không nhúc nhích, nghe thiếu niên mắng, trong lòng cũng đem hệ thống mắng một trăm lần.

Đang mắng, thân thể dần dần cứng đờ.

Thiếu niên trong lòng thân thể nóng bừng, hơi hơi cuộn tròn, làn da bóng loáng tinh tế lơ đãng cọ quá ngực cậu.

Cái này ai mà chịu nổi?

Tiêu Thanh Hà cảm thấy may mà cậu bịt mắt không nhìn thấy gì. Bằng không, nếu nhìn thấy cảnh sắc trong lòng ngực, đừng nói đến chuyện có chịu nổi hay không, e là Tạ Quân sẽ móc mắt cậu trước rồi tính sau.

Tạ Quân khẽ run người.

Máu độc đã hút ra nhưng tàn dư vẫn chưa hết, khiến cả người vẫn cuồn cuộn sôi trào.

Toàn thân như bị thiêu đốt. 

Nhưng thân thể Tiêu Thanh Hà, tựa hồ tản ra hơi lạnh, làm hắn không tự chủ được mà…

Vươn tay chạm vào bả vai Tiêu Thanh Hà trong một khắc đột nhiên cứng đờ, ý thức được chính mình còn muốn chạm vào Tiêu Thanh Hà, thiếu niên sắc mặt xanh mét, giận dữ quát: “Ngươi còn định ôm ta bao lâu? Bên cạnh có băng tuyền!”

Tiêu Thanh Hà không nhúc nhích.

Cậu cứ nghĩ đối phương sẽ cử động.

Mười mấy giây qua đi, phát hiện người kia còn tựa vào lòng ngực mình, lúc này cậu mới phát hiện độc còn chưa hết, e là thân thể đối phương không còn sức lực.

Cậu do dự lên tiếng: “Ta ôm ngươi qua đó nha?”

“Vô sỉ!”

“…”

Tiêu Thanh Hà đứng bất động.

Vậy vẫn dùng nhiệt độ thân thể hạ nhiệt, dù sao đều là nam nhân, không có gì xấu hổ.

Sắc mặt thiếu niên càng lúc càng đen, rõ ràng giống nữ nhân dựa vào lòng ngực Tiêu Thanh Hà, khiến hắn càng không thể nhịn, lạnh giọng nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mang ta qua!”

Tính tình nam nhân thật là thay đổi bất thường.

“Đắc tội.” Tiêu Thanh Hà khóe miệng khẽ giật, yên lặng bế người lên, nhưng không nhìn rõ phương hướng. “Phiền tiểu huynh đệ chỉ rõ hướng đến băng tuyền.”

Thiếu niên thân thể căng cứng

Nam nhân đụng chạm vốn nên khiến hắn vô cùng ghê tởm, thế nhưng Tiêu Thanh Hà tựa hồ có chút khác biệt.

Ánh mắt cậu không giống đám vô sỉ kia, dùng ánh mắt dâm uế nhìn hắn. Mặc dù thân thể dán chặt nhau, cậu vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Thiếu niên khuôn mặt mỹ lệ khó phân nam nữ, biểu cảm liên tục thay đổi, rốt cuộc nói: “Hướng trái đi 50 bước.”

Gió trong sơn động không biết từ khi nào đã ngừng.

Thực an tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân Tiêu Thanh Hà vang vọng.

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng lên mặt Tiêu Thanh Hà.

Tiêu Thanh Hà tuổi còn trẻ, mặt mày tuấn lãng, toát ra một cổ cao khiết đoan chính chi khí, dễ làm người khác sinh hảo cảm.

Tiêu Thanh Hà?

Vì sao trong tru Ma tông chưa từng nghe nói qua người này?

“Tiêu Thanh Hà, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Thiếu niên chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Ý đồ chính là muốn ôm ngươi đùi vì ngươi là nam chính nha.

Lời này là tuyệt đối không thể nói.

Tiêu Thanh Hà vẻ mặt nghiêm nghị. “Gặp chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ, ngày càng tích đức.”

Mới vừa nói xong, trên chân không biết vấp trúng cái gì, đột nhiên cả người lảo đảo, cả hai người đồng thời ngã xuống mặt đất.

Không biết xui xẻo kiểu gì, hắn đè ở trên người Tạ Quân trên người.

Trong lúc lơ đãng, hình như có thứ gì đó lướt qua môi.

Chuồn chuồn lướt nước, giây lát lướt qua.

Cảm giác mềm mại ấm áp, rõ ràng là……

“Ta giết ngươi!” Thiếu niên ngữ điệu âm u, gắng gượng dồn lực miễn, đặt trường kiếm lên yết hầu Tiêu Thanh Hà yết hầu, giây tiếp theo ——

“Ầm.”

Trường kiếm rơi xuống đất.

Độc tố vẫn còn, ngay cả rút kiếm hắn cũng không làm nổi.

Tiêu Thanh Hà miễn cưỡng nhặt về một cái mạng nhỏ, nhưng sợ muốn chết.

Trực giác nói cho hắn sự an toàn lúc này chỉ là tạm thời, chờ Tạ Quân khôi phục lực lượng chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ.

Như vậy, vấn đề đặt ra.

Nếu bây giờ bỏ chạy, Tạ Quân e là sẽ bị thân nhiệt đốt nóng tới mức thành ngốc tử. Khi đó, vị Ma giới chi vương tương lai chẳng khác nào ngỏm củ tỏi, đồng nghĩa với việc cậu mất cơ hội ôm đùi vàng, về sau e là sẽ có kết cục bi thảm y hệt Tiêu Thanh Hà trong nguyên tác, chết không toàn thây.

Nếu không chạy, chờ độc dược trong Tạ Quân tan đi, sẽ lấy mạng chó của cậu trong một giây.

Dù cứu hay không cứu, kết cục cũng chỉ có đường chết.

Biện pháp duy nhất chính là chết không thừa nhận!

“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ? Ta vừa rồi hình như vấp phải cục đá, không có đụng trúng ngươi chứ?” Tiêu Thanh Hà mặt ngoài trấn định, kỳ thật nội tâm hoảng đến cực điểm. Ngay sau đó, thiếu niên cả người bạo lều hàn ý, cậu bay nhanh bế người ta lên tới thẳng băng tuyền. “Ngâm nửa canh giờ ngươi sẽ khôi phục, cứ từ từ ngâm, ta đi trước!”

“Ai cho phép ngươi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play