Băng bên suối thượng nguồn, nam nhân khoác trường bào trắng, tà áo khẽ lay dù không gió. Dung mạo tuấn mỹ đoan chính, phong thái tựa như tiên nhân, thanh trường kiếm hạo nhiên chính khí, chỉ thẳng xuống Tạ Quân.

Y đảo mắt một vòng, nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, đồng tử hơi co lại.

Chỉ thấy bên trong băng tuyền, quan môn đệ tử y bị đè trên mặt đất, trên eo còn bị kỵ ngồi(cưỡi ngồi) một thiếu niên yêu mị với y phục xốc xếch.

Y phục cả hai ướt đẫm, tư thế ái muội, tạo nên hình ảnh khó mà tưởng tượng ái muội hương diễm.

Đồ nhi y luôn luôn đoan chính, lúc này sắc mặt trắng bệch, trên cổ hằn lên một vệt đỏ, hiển nhiên là bị bắt chịu nhục.

Từ đâu xuất hiện một tên đăng đồ lãng tử, dám ngang nhiên ở tru Ma tông địa giới, khinh nhục đồ nhi y Bạch Ngọc Khanh!

“Hỗn trướng!” Bạch Ngọc Khanh giận dữ, ra tay nhanh như tia chớp, tung một chưởng thật mạnh đánh thẳng về phía Tạ Quân.

Tạ Quân dư độc mới vừa tan hết, lúc nãy tiếp được một chiêu của y đã là miễn cưỡng, lúc này tránh còn không kịp, thân thể bị đánh bay lên, rồi văng mạnh ra ngoài.

Sống lưng va mạnh vào vách đá, cơ hồ nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

Tạ Quân trở tay cầm kiếm, quỳ một gối chống đỡ thân thể, cắn răng nuốt xuống ngụm máu tràn ra khóe miệng, đôi mắt đầy tơ máu nhìn Bạch Ngọc Khanh.

Người nam nhân này, cường đến đáng sợ!

Tiêu Thanh Hà xuyên đến nơi này đã ba năm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn tức giận, nhất thời sợ tới mức không nhẹ.

Phải biết rằng, sư tôn đối với Ma tộc hận thấu xương, khó bảo toàn sẽ không nhìn ra thân phận Ma tộc của Tạ Quân. Đến lúc đó, e là Tạ Quân khó thoát khỏi cái chết.

Vậy cậu nên ôm đùi ai?

Tiêu Thanh Hà đương nhiên không thể để nam chính chết, liền thấp giọng gọi kéo lực chú ý Bạch Ngọc Khanh: “Sư tôn…”

Bạch Ngọc Khanh quả nhiên nhìn sang.

Y khẽ nhún mũi chân, phi thân dừng lại trước mặt cậu, vớt cậu ra từ băng tuyền. “Đồ nhi, hắn có làm ngươi bị thương không?”

“Không bị thương…… Chỉ là lạnh……”

Toàn thân gần như đóng băng, gió lạnh vẫn không ngừng thổi vù vù, kia tư vị, quả thực toan sảng.

Y phục cũng ướt sũng, dính sát vào người, y phục ẩm ướt hạ thân thể như ẩn như hiện.

Bạch Ngọc Khanh chỉ liếc nhìn thoáng qua, liền dời mắt, cởi trên người áo ngoài, khoác lên người Tiêu Thanh Hà.

Y ngước mắt nhìn thiếu niên chật vật hộc máu, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí tiệm hiện.

Lúc này, chỉ có Tiêu Thanh Hà nghe được âm thanh hệ thống vang lên.

【 Thỉnh ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện: Thành công cứu Tạ Quân khỏi tay Bạch Ngọc Khanh. 】

Tiêu Thanh Hà cũng muốn cứu hắn, nhưng sư tôn chính là chiến lực trần nhà toàn tông*, còn cậu chỉ là con gà bệnh, sao có thể cứu người từ trong tay sư tôn?

(*Mạnh nhất trong toàn môn phái)

Cái này khác gì tự chui đầu vào rọ!

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên: 【 Dựa theo yêu cầu của người đọc, thỉnh ký chủ sử dụng phương thức dưới đây giải cứu Tạ Quân ——】

Nhìn dòng nhắc nhở đỏ thẫm trên màn hình điện tử, Tiêu Thanh Hà trước mắt tối sầm lại.

Cái hệ thống hố cha này, rốt cuộc đám người đọc là cái thể loại ba chấm gì vậy, sao lại thích mấy lời thoại, kịch bản cẩu huyết kiểu này?!

Tiêu Thanh Hà trong lòng kháng cự, nhưng dưới kiếm Bạch Ngọc Khanh không lưu người, cậu căn bản không có cự tuyệt đường sống.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Khanh mũi chân nhẹ điểm, rút kiếm vận khí, mũi kiếm phá phong lao thẳng đến yết hầu Tạ Quân.

Phía trước bị trọng thương, Tạ Quân căn bản không phải đối thủ của y, miễn cưỡng đỡ được hai chiêu liền liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp chết dưới kiếm Bạch Ngọc Khanh.

Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Thanh Hà đột nhiên nhào tới, cắn răng chắn trước mặt Tạ Quân.

Cậu hạ quyết tâm, hai mắt nhắm nghiền, cơ hồ là hét ra cậu thoại cảm thấy xấu hố muốn chui xuống đất ——

“Sư tôn, muốn giết hắn, trừ phi bước qua xác ta trước!” (Ngại giùm =))

【 Đinh đinh! Đinh đinh! Đinh đinh! 】

Không cần đoán cũng biết, khu bình luận hệ thống người đọc lại điên, âm thanh nhắc nhở đánh thưởng spam như mưa to.

Trong sơn động lại là một mảnh tĩnh mịch.

Hai người đối chọi gay gắt, đồng thời sững sờ, ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên người Tiêu Thanh Hà.

Một cái kinh, một cái giận.

Kinh chính là Tạ Quân.

Hắn sinh ra đã bị coi là điềm xấu, mọi người hận không thể đem hắn diệt trừ cho sảng khoái. Chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày có người nguyện liều mình bảo vệ hắn!

Giận chính là Bạch Ngọc Khanh.

Y tự tay nuôi lớn đồ nhi, thế nhưng khuỷu tay quẹo ra ngoài*, vì một tên đăng đồ lãng tử đã làm nhục cậu, không tiếc cùng y đối nghịch!

(*Ý chỉ người phản bội)

Tiêu Thanh Hà: Cứu ta, chu mi nga. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play