“Kiều Long, mày tỉnh rồi.”
Tôi quay mặt lại sau đó lần nữa ngẩn người, thế mà Hứa Mỹ Kim lại ngồi trên mép kháng nhìn tôi, “mày ngủ ba bốn ngày rồi đó...”
“Gái lớn, mẹ của mày...” Vừa nhìn thấy nó tôi đã muốn hỏi dì Phụng Hà như thế nào, tôi phải kiểm chứng lại giấc mơ của mình, tôi không biết những điều nghe được trong mơ có phải sự thật hay không.
Hứa Mỹ Kim nghe tôi hỏi liền gục mặt xuống, rồi bắt đầu khóc hu hu “mẹ tao mất rồi... Kiều Long... hu hu...bố tao bảo nếu không nhờ mày....tao cũng không sống được...”
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn nó mà chẳng biết nên nói thế nào, chỉ đành mở miệng an ủi nó “mày đừng buồn nữa”.
Hứa Mỹ Kim khịt mũi lắc đầu “tao cũng nghĩ là mình chết rồi, Kiều Long tao sợ lắm, hôm đó ngoài sông, tự dưng mẹ tao bịt miệng tao lại rồi nhấn tao xuống nước, tao cứ nghĩ tao sắp chết rồi... tao đúng là sợ muốn chết luôn...”
Tôi tròn mắt nhìn nó “ý mày là mẹ của mày muốn đưa mày đi cùng sao?” như vậy là giống y hệt với những gì bé trai kia đã nói với tôi trong mơ.
Hứa Mỹ Kim gật đầu “mẹ tao bảo tao đừng sợ, bảo tao cùng đi xuống dưới ấy với mẹ...tao....tao không muốn đi đâu, nhưng mà mẹ tao dùng sức mạnh lắm, tao đẩy không lại mẹ tao...”
Đang nói chuyện thì bà ngoại tôi bước vào, thấy tôi đã tỉnh lại vẻ mặt của bà rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Sau đó bà ngoại ngồi xuống cạnh Hứa Mỹ Kim, dang tay ra ôm nó “không sao rồi, không phải bà nội Mã đã nói với con rồi sao, đều qua hết rồi, không có gì phải sợ nữa cả.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT