"Ài, cuộc đời này có khó khăn gì không vượt qua được chứ, sao phải đến mức tự treo cổ mình thế kia, người treo cổ chết là trông khủng khiếp nhất, hơn nữa còn là chết bất đắc kỳ tử bên ngoài ngay cả cửa nhà cũng không bước vào được, thế này có khác gì không được chết yên ổn, đến việc đi đầu thai cũng không dễ dàng gì, còn trẻ trung thế này, thật đáng tiếc... "
Mãi đến khi cô Tâm Linh đổi phòng cho tôi và bà ngoại xong, bà ngoại vẫn còn cảm thán. Cô Tâm Linh vẫn chưa hoàn hồn trở lại, cô ấy nhìn tôi đang mải mê nghịch vòi nước trong nhà vệ sinh, lên tiếng hỏi "Kiều Kiều à, con không sợ sao."
Tôi lắc đầu, hoàn toàn mê mẩn với vòi nước cảm ứng ở đây "người chết có đáng sợ gì đâu."
Từ sau khi trải qua sự việc của dì Phụng Hà, bình thường mỗi lần bà ngoại ra ngoài xem việc đều dẫn tôi theo, nhờ đó tôi cũng lớn gan hơn. Thỉnh thoảng đụng phải những 'người' quái lạ, cũng không cảm thấy tê liệt toàn thân nữa, nói chung vẫn trong khả năng chịu đựng của tôi. Được như thế này đều nhờ vào công lao rèn luyện của bà ngoại.
Khi ở nhà, cấm kỵ duy nhất của tôi là không được bước chân ra khỏi cổng vào buổi tối. Tôi cũng hiểu bà ngoại làm thế là vì sợ tôi trúng tà, dù sao thì gặp mấy thứ này nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe và thời vận của bản thân.
"Kiều Long nhà bà to gan lắm, nó không sao đâu." Bà ngoại ở bên cạnh nói thêm vào.
Cô Tâm Linh không dám tin nhìn tôi "bạn nhỏ điềm tĩnh như vậy lần đầu tiên con mới thấy." Nói rồi, cô ấy quay ra nhìn bà ngoại "dì à, sao lúc nãy dì biết có người sắp tự sát vậy, dì có thể biết trước sao."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT