Livestream bắt đầu.

Các khách mời nhiệt tình chào khán giả.

Thẩm Liên mỉm cười với ống kính, cậu hiểu rõ hơn ai hết, với tình hình hiện tại, càng lấy lòng khán giả thì càng không được khán giả ủng hộ, chỉ cần dừng lại đúng lúc là đủ.

[Phải nói là, lúc Thẩm Liên không có dáng vẻ nịnh nọt đó thì trông cũng dễ nhìn đấy chứ.]

[Lúc mới debut cậu ấy cũng khá ổn, không biết sao càng về sau càng lệch lạc.]

[Những người bênh vực chó Thẩm đều không có tam quan.]

[Lầu trên, không phải ai cũng thích Trịnh Ca nhà cậu, muốn thay chủ nhân dạy dỗ người khác thì tự ra mặt, đừng sủa bậy với người bình thường.]

Khu bình luận tràn ngập những cuộc đấu khẩu, rất nhanh, ekip chương trình đã công bố nhiệm vụ.

Các khách mời không cần chia nhóm, chỉ cần dựa theo biển chỉ dẫn, trước khi trời tối đến đích là được.

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trong rừng nguy hiểm rình rập, quan trọng hơn là ekip chương trình không cung cấp thêm bất kỳ thức ăn nào nữa, kể cả là một cốc nước cũng không.

Thậm chí kẹo cao su mà Phương Khoa tự mang theo cũng bị tịch thu.

[Ha ha ha, Khoa Khoa ngơ ngác.]

Thẩm Liên mặc áo khoác, đi cuối đoàn.

Cậu biết có một máy quay vẫn luôn âm thầm quay mình, ekip chương trình muốn có điểm nhấn nhưng Thẩm Liên lại không muốn cho.

"Cậu nói xem lần này Thẩm Liên sẽ bình tĩnh như thế nào?" Một phó đạo diễn phàn nàn với trợ lý bên cạnh.

Trợ lý mỉm cười, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Liên.

Chàng trai trong ống kính eo thon chân dài, dáng đi nhàn nhã, động tác nhảy nhót nhẹ nhàng dứt khoát, vạt áo khoác vẽ một đường cong phóng khoáng trong không trung.

Khuôn mặt đó không hề có góc chết.

Sở Dịch Lan ngậm điếu thuốc, nhìn chàng trai trong khung hình livestream, ánh mắt dao động. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Vừa bước vào khu rừng, ánh nắng trở nên yếu ớt, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, những giọt sương men theo cổ áo chui vào gáy.

Trước mắt là thảm thực vật rậm rạp, những cây bụi bé dựa vào những cây đại thụ, không chừa ra nhiều khe hở.

Triệu Lâm chống nạnh, nhìn quanh bốn phía: "Biển chỉ dẫn đều bị chôn vùi hết  rồi."

Biển chỉ dẫn trước đó chỉ đúng hướng này nhưng càng đi sâu thì càng khó thấy đường.

Thẩm Liên nghĩ đến việc biển chỉ dẫn được cắm vào một ngày trước khi bấm máy, ekip chương trình tuy sẽ thiết lập độ khó nhưng cũng không thể nào giấu biển chỉ dẫn đến tận chân trời.

Cậu cúi xuống vén đám lá thông trên mặt đất, tỉ mỉ tìm kiếm.

Phùng Túc Túc cười khẩy: "Thẩm Liên, làm gì có nhà nào lại chôn biển báo ở dưới đất như thế chứ?"

Thẩm Liên không để ý đến cô ta, cậu nhanh chóng phát hiện ra một loạt dấu chân, theo dấu chân đi về phía trước, trong một bụi cây, quả nhiên có dấu vết bị xáo trộn.

Thẩm Liên cầm gậy đẩy ra, nhìn thấy biển báo.

"Bên phải." Thẩm Liên trầm giọng: "Biển báo ở đây."

Triệu Lâm tiến lên xem, vui mừng ra mặt, vỗ vai Thẩm Liên: "Cậu giỏi đấy!"

Thẩm Liên cười nhẹ, đất ẩm ướt, rất dễ để lại dấu vết nên cũng không khó tìm lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

"Tôi đi trước nhé anh Triệu." Thẩm Liên nói: "Hôm nay tôi đi giày chống trượt."

Triệu Lâm gật đầu: "Được!"

Lúc này, người dẫn đường đã trở thành Thẩm Liên.

Trịnh Ca nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an.

Lại một hồi đi bộ khiến mọi người khát khô cả miệng.

Thẩm Liên đứng trên một tảng đá lớn nhìn về phía trước, nói: "Có suối nước."

Triệu Lâm: "Thật sao? Nhanh nhanh nhanh, tôi khát chết mất!"

Nơi đây có khá nhiều mắt suối, nước suối có thể uống được nhưng người ngoài sẽ rất khó phát hiện ra, chỉ có dân làng gần đó mới biết đường, khi tìm kiếm lâm sản thì sẽ dùng nước đó để giải khát.

Chu Oánh Ngọc tò mò: "Thẩm Liên, sao anh biết được hay vậy?"

"Măng trắng." Thẩm Liên chỉ vào một bụi cây có hình răng cưa, mọc thấp và cành lá mọc ngang: "Thứ này thường mọc ở gần nguồn nước."

"Xì." Lý Gia Bác cười khẩy: "Thẩm Liên, nếu chúng ta đi nhầm đường thì anh đền thế nào?"

Ekip chương trình đã ngầm nói với Lý Gia Bác rằng Thẩm Liên chỉ là một nhân vật nhỏ cung cấp sự giải trí, những xung đột mâu thuẫn nhỏ là hiệu ứng cần thiết của chương trình, lượng khán giả của cậu ta chắc chắn sẽ tốt hơn Thẩm Liên.

Vì vậy Lý Gia Bác không hề ngại ngần khi chọc tức người khác.

Thẩm Liên liếc nhìn dưới chân Lý Gia Bác: "Sẽ không đâu."

Lý Gia Bác còn định nói gì đó nhưng đột nhiên lại bị trượt chân, cậu ta cố gắng giữ thăng bằng nhưng mặt đất quá ẩm ướt, chỉ một giây sau, Lý Gia Bác đã ngã soài ra đất.

"Á?" Trịnh Ca chỉ kịp đưa tay ra.

Không chỉ vậy, để khoe dáng, hôm nay Lý Gia Bác mặc một chiếc quần khá bó.

"Xoẹt" một tiếng, quần sau rách toạc, lộ ra một mảng quần lót màu đỏ.

Khi Lý Gia Bác ngẩng đầu lên với vẻ mặt bối rối, Thẩm Liên mới chậm rãi nói: "Có vẻ như cậu đã giẫm lên một mắt nước rồi."

Lý Gia Bác: "..."

Chu Oánh Ngọc cố gắng nhịn cười.

May là gần đó còn có một mắt nước nữa, mọi người đào sâu rồi đợi bùn lắng xuống, chứ không thì chẳng ai muốn uống "nước rửa chân" của Lý Gia Bác.

"Anh Gia Bác." Phương Khoa không có ác ý gì nhưng nghe giọng điệu này thì cũng biết cậu ấy đang cố nhịn cười: "Anh đang phạm Thái Tuế à?"

"Ha ha ha!" Triệu Lâm lập tức cười phá lên.

Lúc này, mọi người cũng cùng cười ồ lên

Mặt Lý Gia Bác đỏ "bừng”, cậu ta có chút xấu hổ và tức giận nhưng trước ống kính lại không tiện thể hiện ra, sợ bị người ta nói là không biết đùa.

Trịnh Ca mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền, sau đó nhìn về phía Thẩm Liên, như thể vô tình nhắc đến: "Thẩm Liên, trước khi Gia Bác giẫm vào, cậu đã nhìn thấy mắt nước rồi đúng không?"

Tất nhiên Thẩm Liên sẽ không thừa nhận: "Cậu tưởng tôi có mắt thần à?"

Đôi mắt Trịnh Ca hơi lóe lên, sau đó mím môi: "Xin lỗi, tôi không có ác ý."

Thẩm Liên: "Tôi cũng không có ác ý."

Thái độ của cậu thế nào thì thái độ của tôi cũng thế, không hơn không kém.

[Trời ơi, Thẩm Liên hung dữ quá.]

[Hung dữ sao? Tôi thấy nói chuyện bình thường mà.]

[Đừng nói nữa, fan Trịnh Ca nhạy cảm lắm.]

Nước suối giải khát nhưng ekip chương trình không cung cấp cho khách mời bất kỳ dụng cụ đựng nước nào, mọi người tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, đành phải uống no rồi lên đường.

Thẩm Liên xếp hàng cuối cùng, khi anh chuẩn bị uống thêm hai ngụm nữa thì một cục bùn lớn lăn ầm xuống mắt nước.

Thẩm Liên ngẩng đầu lên, thấy Lý Gia Bác nhún vai: "Xin lỗi, tôi không để ý nên đá trúng cậu."

Thẩm Liên: "Không sao."

Thấy Thẩm Liên không phản ứng gì, Lý Gia Bác quay người đi, tiện thể liếc mắt khinh bỉ.

Cậu ta tưởng rằng góc độ này tránh được camera nhưng không ngờ lại đụng trúng một camera ẩn khác, trong video phân cảnh, mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một.

[Ôi trời...]

Một số fan vội vàng ra mặt trấn an:

[Bé con Gia Bác tính cách trẻ con, chắc là vừa ngã nên tâm trạng không tốt.]

Fan Trịnh Ca thừa nước đục thả câu:

[Đúng rồi, hơn nữa đó là Thẩm Liên mà, bị ghét cũng là chuyện bình thường thôi?] ( truyện trên app T Y T )

[Cái người trên kia, lúc sinh ra quên não ở trong bụng mẹ à? Đường là Thẩm Liên dẫn, nguồn nước cũng là Thẩm Liên tìm ra, người ta lịch sự xếp hàng chờ đến lượt cuối cùng, xin hỏi sai ở đâu?]

[Cái người trên kia, lúc Thẩm Liên bị cả mạng chửi thì bạn không có ở đó đúng không? Cậu ta rất đáng ghét mà.]

[Trả lời người trên kia, tôi không có ở đó nhưng dù tôi có ở đó thì tôi cũng biết phải phân biệt rạch ròi. Tôi thấy Thẩm Liên không sai, Lý Gia Bác đang bắt nạt cậu ấy! Hơn nữa, cái kiểu trợn mắt đó của Lý Gia Bác thật là khó coi!]

[Chị em oai quá! Tôi đã thấy Lý Gia Bác lệch lạc từ lâu rồi, ngoài gameshow truyền hình ra thì chẳng có cái gì ra hồn, không biết dựa vào đâu mà trở thành khách mời thường trú nữa.]

"Cái người tên Lý Gia Ninh này làm nghề gì vậy?" Trong văn phòng, Sở Dịch Lan đột nhiên hỏi.

Trợ lý Dương Bân ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play