Không cần xem Thẩm Liên cũng biết trên mạng đang chửi mình như thế nào.

Còn Trịnh Ca, từ lúc nhìn thấy Thẩm Liên cậu ta đã thấy không ổn.

Nụ cười của cậu ta cứng đờ, ánh mắt biến đổi liên tục, có sự kiêng dè, cũng có sự căm hận ẩn sâu bên trong nhưng dường như cậu ta nhanh chóng nhận ra đây là trước ống kính, những cảm xúc không tốt đó đã biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự thỏa hiệp và bình tĩnh, cậu ta khàn giọng mở lời: "Lâu rồi không gặp, Thẩm Liên."

Thẩm Liên thầm nghĩ diễn xuất này được đấy, sao mấy đứa anti trên mạng lại bôi đen Trịnh Ca là bình hoa di động trong diễn xuất được nhỉ?

Thẩm Liên gật đầu: "Lâu rồi không gặp."

[Vãi! Tủi thân cho Tiểu Ca nhà tôi chết đi được.]

[Rốt cuộc thì Thẩm Liên đang giả vờ cái gì vậy?!]

[Người mới vào, xin mạo muội hỏi nhỏ một câu, đây là Thẩm Liên mà mấy người bảo là mắt lé, miệng méo, già như quả mướp héo hả?]

[Trời ơi! Vô tình bấm vào cái gameshow truyền hình này, anh chàng mặc áo phông xanh kia là ai vậy? Trong vòng ba phút, tôi phải biết hết thông tin của anh ta!]

[Cái đứa ở trên kia, Thẩm Liên mà mày cũng nuốt trôi được à? Mày đói đến phát điên rồi à?]

[Trả lời đứa ở trên, mẹ thích ai thì thích, mày quản được à?]

Khu bình luận lập tức trở thành trận cãi nhau ầm ĩ.

Nói thật, ngay cả một số đứa chuyên đi bôi đen cũng im lặng.

Vốn dĩ họ định dẫn dắt dư luận về phía Trịnh Ca, dù sao thì chủ đề bàn luận của người này cũng khá nhiều nhưng không ai ngờ đến Thẩm Liên - người im hơi lặng tiếng sau hai tháng lại "mạnh mẽ ra quân".

Đổi hình tượng rồi à? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Phải nói sự thay đổi này cũng khá thú vị đấy.

Mọi người quyết định tiếp tục quan sát.

Nhưng dù sao đi nữa, cuộc chạm trán giữa Trịnh Ca và Thẩm Liên có hiệu quả tốt hơn nhiều so với mong đợi của ekip chương trình!

Ekip chương trình vốn định để Thẩm Liên thu hút hỏa lực, gom hết cảm xúc tiêu cực của khán giả về phía cậu, không cần nhiều cảnh quay, dù sao thì khả năng tự huỷ của người này rất mạnh, có hai đoạn tình tiết hèn nhát là đủ để khơi dậy cảm xúc của người xem.

Ai ngờ vào lúc này, khi các khách mời đứng cạnh nhau, Thẩm Liên lại giống như cây tùng đứng hiên ngang giữa gió khiến người ta chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà kiểu người như này chắc chắn là đối tượng mà các nhiếp ảnh gia yêu thích.

Phát hiện ống kính chĩa về mình hơi lâu, Thẩm Liên nheo mắt lại, nhẹ nhàng mỉm cười.

Khu bình luận: [???]

[Không phải chứ, cậu ta tưởng mình làm bộ ngầu là ngầu được à?]

[Tôi là lsp, tôi khẳng định lại một chút, cậu ấy đẹp trai thật.]

(*) Lsp là viết tắt của lão sắc phê - một từ lóng trên mạng ý chỉ những người háo sắc, thích nội dung thiên hướng sexy, quyến rũ… Đây là từ mang ý trêu chọc, đùa giỡn thường là tự nói chính mình.

Cũng không ai để ý tới, lượng fan Weibo của Thẩm Liên trong nhiều năm vốn không có chút thay đổi nào lại đang dần dần tăng lên...

Buổi trưa ăn cơm hộp, buổi chiều chính thức bắt đầu quay, vẫn là hình thức livestream.

Trong phòng nghỉ, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Hầu như không có ai nói chuyện.

"Thẩm Liên, cơm của anh có đủ ăn không?" Chu Oánh Ngọc bước tới, nâng hộp cơm của mình lên, cơm bên trong đã được chia làm hai.

Trịnh Ca liếc nhìn về phía này.

Thẩm Liên ngẩng đầu: "Cũng được, cô không ăn hết sao?"

"Ừm." Chu Oánh Ngọc gật đầu: "Tôi cần giữ dáng."

Thẩm Liên đưa hộp cơm của mình ra: "Vậy cô chia sang cho tôi đi."

Không biết có phải ekip chương trình cố tình hay không, hộp cơm của Thẩm Liên không những ít mà còn nhiều rau, so với hộp cơm ba món mặn một món chay của những khách mời khác thì thật là đáng thương.

Ekip chương trình cũng đang chờ, chờ Thẩm Liên nổi nóng, lát nữa phát sóng sẽ có cảnh hay để xem.

Ai ngờ người này lại bình tĩnh như chó già.

Khi Chu Oánh Ngọc gắp cơm cho Thẩm Liên, tiện tay gắp cả thịt kho tàu và ớt nhồi thịt của mình cho cậu.

Thẩm Liên nhìn Chu Oánh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Chu Oánh Ngọc cười cười.

Đợi Chu Oánh Ngọc ngồi xuống, Phùng Túc Túc chứng kiến toàn bộ sự việc đột nhiên cắn đũa nói: "Chị Oánh Ngọc đối xử với mọi người tốt nhỉ."

Hôm nay Chu Oánh Ngọc buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng, còn Phùng Túc Túc thì mặc đồ nhiều màu sắc giống như kẹo ngọt, không giống trang phục thường ngày mà giống như một nhân vật hoạt hình nào đó.

Chu Oánh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Phùng Túc Túc, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Thẩm Liên lười biếng lên tiếng: "Tôi nhớ không nhầm thì Chu Oánh Ngọc nhỏ tuổi hơn cô."

Lông mi Phùng Túc Túc run lên.

Thẩm Liên tiếp tục đâm thêm một nhát: "Nhỏ hơn hai tuổi."

Ngay khi thông tin về các khách mời được công bố, Thẩm Liên đã ghi nhớ tất cả.

Phùng Túc Túc không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm, nhưng người tinh ý đều có thể nhận ra cô ta đang không vui.

"Ôi, kém nhau hai tuổi thì có sao đâu." Lý Gia Bác nhảy ra hòa giải, mỉm cười nói với Phùng Túc Túc: "Cô nên học hỏi Thẩm Liên nhiều hơn, tố chất tâm lý của người ta là bất khả chiến bại đó."

Cậu ta luôn nói chuyện với vẻ tươi cười, vừa vặn che giấu đi sự thù địch ban đầu, giống như đang nói đùa vậy.

Sắc mặt Phùng Túc Túc thay đổi, đột nhiên nghĩ đến vị trí của Thẩm Liên - bao cát của chương trình này.

Vì thế Phùng Túc Túc nhanh chóng lấy lại sự tự tin, buông đũa xuống, ho hai tiếng khá ố dề: "Thẩm Liên, có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm không?"

"Mặt dày." Thẩm Liên đáp: "Chỉ cần đủ dày, đao thương bất nhập."

Phùng Túc Túc đang định cười thì nghe thấy Thẩm Liên nói tiếp: "Nhưng cô có năng khiếu bẩm sinh, chắc không cần học đâu, trong giới này, chỉ cần lăn lộn hai ngày là ngộ ra hết rồi."

Giọng điệu của cậu tự nhiên hơn ai hết, hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc nào, ngược lại còn có vẻ giống như tiền bối đang thật lòng chia sẻ kinh nghiệm.

Nói về kỹ năng thì Phùng Túc Túc còn lâu mới bằng, khóe mắt cô ta giật mạnh hai cái.

Lý Gia Bác hơi không đồng tình: "Thẩm Liên, cậu nói chuyện với con gái thì nên lịch sự một chút chứ."

"Cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến hình tượng ‘chàng trai tỏa nắng’ nên mới không tập trung vào diễn xuất, cậu nhìn Phương Khoa kìa, debut một năm, tuy chỉ đóng phim chiếu mạng nhưng toàn là phim ăn khách." Thẩm Liên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hào quang của kiếp trước, giọng nói hùng hồn: "Phương Khoa, cậu cố lên, tương lai nhất định sẽ tươi sáng lắm."

Phương Khoa vốn là người ham học hỏi, Thẩm Liên lại là tiền bối, được cậu khen như vậy thì lập tức gật đầu lia lịa: "Vâng ạ, vâng ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng."

Triệu Lâm - đàn anh lớn nhất này thấy Thẩm Liên phun nước bọt tứ tung, ai dám tiến lên là bắn, bản năng mách bảo anh ấy tốt nhất là không nên nói gì.

"Này." Trịnh Ca đặt hộp cơm xuống, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Thẩm Liên, vẻ mặt cậu ta mang theo sự ngây thơ tự nhiên, giọng điệu đầy vẻ thương hại và bất đắc dĩ: "Thẩm Liên, cậu đừng như vậy, tôi với Đường Tư…" ( truyện trên app T Y T )

"Chu Đường Tư." Thẩm Liên ngắt lời, cậu không thể chịu đựng nổi mà day day huyệt thái dương, thành khẩn nói: "Có thể đừng nhắc đến cái tên xui xẻo này không?"

Đều bị nguyên chủ chơi đến bẩn thỉu rồi.

Có thể nói nếu không có sự lợi dụng và tổn thương của Chu Đường Tư, nguyên chủ sẽ không đi đến bước đường này.

Trịnh Ca sửng sốt.

Những người khác cũng như bị ấn nút tắt tiếng.

Đừng nói là Trịnh Ca, những người ở đây ai mà không biết Thẩm Liên si mê Chu Đường Tư, những năm nay vì Chu Đường Tư mà làm bao nhiêu chuyện, có thể gọi là simp chúa cấp độ sách giáo khoa.

Đó là đối với nguyên chủ, còn với Thẩm Liên, Chu Đường Tư là một kẻ ích kỷ, cố chấp và không có giới hạn, nếu có thể thì tốt nhất cả đời này họ đừng có liên quan gì đến nhau.

"Ăn cơm! Ăn cơm!" Triệu Lâm không nhịn được mà kêu lên hai tiếng.

Ekip chương trình:"..."

Ý định ban đầu của họ là làm Thẩm Liên mất bình tĩnh, chứ không phải để Thẩm Liên làm người khác mất bình tĩnh.

Sau đó, khi Trịnh Ca đứng dậy, dường như cậu ta vẫn còn đang đắm chìm trong sự chấn động mà câu nói vừa rồi của Thẩm Liên mang lại nên có vẻ hơi bối rối.

Thẩm Liên vừa thản nhiên vừa thờ ơ, nếu không thể chung sống hoà bình, vậy thì cậu sẽ dùng những lá bài mục rữa trong tay để đánh bại tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play