Dương Bân đi đến phía sau lưng Sở Dịch Lan, trùng hợp nhìn thấy tên gameshow truyền hình ở góc trái trên cùng.

Anh ta còn chưa kịp kinh ngạc vì Tổng giám đốc Sở lại xem gameshow truyền hình!

Phẩm chất nghề nghiệp tuyệt vời khiến anh ta lập tức lấy điện thoại ra xem thông tin liên quan.

Ảnh đại diện của khách mời thường trú nằm ngay ở cột đầu tiên.

Dương Bân giải thích: "Một trong những khách mời là một ngôi sao nhỏ."

Còn những danh hiệu mà Lý Gia Bác có được thì chẳng có ý nghĩa gì.

"Có hợp tác với Tinh Khai không?"

Tinh Khai là một công ty con của Hành Thái, chuyên về mảng giải trí, chính là nơi Sở Dịch Lan nhét vào để kiếm chác.

Ba phút sau, Dương Bân trả lời: "Có một hợp đồng đại diện thương hiệu."

Không nghe thấy tiếng Sở Dịch Lan, Dương Bân lập tức cảnh giác: "Có vấn đề gì không Tổng giám đốc Sở?"

Sở Dịch Lan trầm giọng: "Tôi nghi ngờ về tầm nhìn của người phụ trách Tinh Khai." "Cái cậu Lý Gia Khai này chẳng có gì đặc sắc."

Chỉ trong vài phút mà anh đã đổi cho cậu ta hai cái tên, Dương Bân nghĩ thầm, mà với tư cách là tâm phúc của Sở Dịch Lan, anh ta đương nhiên hiểu ý: "Vâng, tôi sẽ xử lý."

Lúc này Dương Bân mới có thời gian nghĩ tại sao Tổng giám đốc Sở lại xem gameshow truyền hình. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Trong livestream, Lý Gia Bác không đứng vững, theo bản năng nắm lấy người đứng đầu tiên là Thẩm Liên, nếu không phải Triệu Lâm nhanh tay nhanh mắt thì có khi hai người này đã cùng lăn xuống dốc.

Mặc dù không sao nhưng quần áo của Thẩm Liên bị kéo rách một mảng, lộ ra một nốt ruồi đỏ nhỏ trên vai phải.

Trong một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt của Sở Dịch Lan lạnh lẽo như sói.

Thẩm Liên quay đầu lại, không để lộ biểu cảm gì.

Lý Gia Bác cười cười: "Xin lỗi, tôi không để ý."

Giọng Sở Dịch Lan nhàn nhạt: "Tên Lý Gia Khai này, sau này không cần hợp tác với Tinh Khai nữa."

Dương Bân: "Lý Gia Bác..."

Sở Dịch Lan: "Sao?"

"Không có gì..."

Leo qua một con dốc đứng, Triệu Lâm ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một chút.

Vốn dĩ Thẩm Liên không uống nhiều nước, lúc này môi đã trắng bệch, hơi bong tróc.

Ekip chương trình đã tịch thu điện thoại, cậu không còn cách nào khác ngoài việc hỏi người quay phim theo dõi: "Xin chào, bây giờ là mấy giờ?"

Đây là câu hỏi bình thường, người quay phim trả lời: "Hai giờ bốn mươi chiều."

Không biết Thẩm Liên nghĩ đến điều gì, đột nhiên cong môi cười.

Vừa lúc một ống kính cận cảnh lia vào khuôn mặt của anh chàng.

Có thể nói từ khi Thẩm Liên xuất hiện đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu cười như vậy.

Là nụ cười rất vui vẻ, mang theo chút đắc ý, như thể có một kế hoạch nhỏ sắp thành công, sự đắc ý tràn ra từ khóe mắt, đẹp đến mức chói mắt.

[Có ai cho tôi biết một chút về quá khứ đen tối của Thẩm Liên để tẩy não không?]

[Không phải chứ, cậu ta cười như vậy là đang quyến rũ ai đấy?]

Đúng vậy, cậu đang quyến rũ ai? Sở Dịch Lan tự hỏi.

Cốc cốc cốc——

Dương Bân lên tiếng: "Vào đi."

Bên cạnh Sở Dịch Lan có bảy tám trợ lý lớn nhỏ nhưng người thường đi theo bên cạnh chỉ có Dương Bân, nữ trợ lý trước mắt cẩn thận từng li từng tí, trong mắt là sự rục rịch, lại cố gắng kìm nén sự tò mò!

Dương Bân: "?"

Nữ trợ lý lấy ra một bó hoa hướng dương từ phía sau, giọng điệu càng thêm thận trọng: "Tổng giám đốc Sở, tặng anh ạ."

Nói xong, nữ trợ lý nín thở chờ đợi, chỉ chờ Tổng giám đốc Sở ra lệnh một tiếng là cắm bó hoa hướng dương vào thùng rác.

"Đưa đây." Sở Dịch Lan trầm giọng nói.

Nữ trợ lý vội vàng tiến lên, đưa bó hoa hướng dương cho anh.

Một bó chỉ có năm bông nhưng độ nở vừa phải, hình dáng hoa đều và đẹp, có thể thấy được sự dụng tâm nhưng cũng không tránh khỏi sự nghèo nàn.

"Cậu đứng sau tôi làm gì?" Sở Dịch Lan lên tiếng.

Dương Bân lập tức lùi lại, đứng bên cạnh nữ trợ lý.

Sau đó, hai người thấy Sở Dịch Lan rút một tấm thiệp từ trong bó hoa.

[Gần đây hơi eo hẹp, đổi thành hoa nhỏ, đợi khi lĩnh lương, em sẽ mua hoa hồng tặng anh.]

Sợ rằng phải đợi đến khi tóc bạc trắng, Sở Dịch Lan chế nhạo trong lòng.

Nữ trợ lý trợn tròn mắt, không nhịn được khẽ huých Dương Bân: Anh Dương! Sao Tổng giám đốc Sở lại cười rồi?!

Dương Bân nhắm mắt lại, đừng hỏi anh ta, không biết, thậm chí Dương Bân còn hơi nghi ngờ bản thân, có phải thời gian gần đây quá bận rộn đã bỏ sót điều gì không, nếu không sao anh ta lại đột nhiên không hiểu được suy nghĩ của Tổng giám đốc Sở chứ.

Không ngoài dự đoán, bó hoa hướng dương cũng được cắm vào nước sạch, cùng với chiếc bình hoa tinh xảo được đặt trên tủ nhỏ ở cửa ra vào.

Bó hoa ly lần trước vẫn chưa tàn, trong nhà còn có hoa hồng.

Có vẻ như trong tầm mắt khô khan của Sở Dịch Lan đột nhiên xuất hiện rất nhiều màu sắc.

"Thẩm Liên, có chuyện gì vui thế?" Chu Oánh Ngọc bị nụ cười của Thẩm Liên làm cho tim đập thình thịch, không nhịn được hỏi.

Thẩm Liên cười nhẹ: "Tôi tặng một bó hoa hướng dương."

"Ừm."

"Hy vọng người nhận sẽ có một ngày vui vẻ."

Chu Oánh Ngọc: "... Không hiểu."

Thẩm Liên thuận tay gỡ chiếc lá khô trên vai cô: "Không có gì, xuất phát thôi."

Bên này Sở Dịch Lan đóng máy tính "bộp" một cái.

Đối mặt với vô số ánh mắt, Thẩm Liên như thể đã nói một câu tình tứ vừa mơ hồ vừa rõ ràng.

Sao không buông thả hơn chút nữa đi? Sở Dịch Lan khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống máy tính, như thể đó chính là Thẩm Liên.

Dương Bân: "…" Á á á, cuối cùng có ai đến nói cho anh ta biết đã xảy ra chuyện gì không?!

Không trách Dương Bân, sáng nay anh ta mới đi công tác về.

Còn chuyện của Thẩm Liên, Sở Dịch Lan không nói với anh ta.

Ngày đầu tiên quay phim, độ khó không lớn, chủ yếu là để các khách mời làm quen với nhau, làm quen với môi trường rừng rậm, các cửa ải sau này đều xoay quanh đây.

Vào lúc chạng vạng, cuối cùng đoàn khách mời cũng đã đến đích.

Mọi người đều mệt lả, cầm đồ tiếp tế ngồi bệt xuống đất không muốn nhúc nhích.

Thẩm Liên lấy điện thoại từ tay nhân viên đoàn phim, định nhắn tin cho trợ lý của Sở Dịch Lan nhưng lại nhịn lại.

Cậu và người kia chưa từng gặp mặt, hơn nữa theo lời Sở Dịch Lan, không tiện nói với người ngoài.

Thẩm Liên định ở lại nhà nghỉ một đêm nhưng sau đó ekip chương trình nói với cậu là không đủ chỗ.

Thẩm Liên muốn ở lại, e là phải chen chúc ở ký túc xá tạm thời của nhân viên.

Thẩm Liên cau mày, đúng lúc này Tiền Cao gọi điện đến.

"Tối nay không có việc gì chứ?"

Thẩm Liên: "Ừ."

Tiền Cao: "Tao đến đón mày, có một bữa tiệc."

Thẩm Liên đồng ý, vừa hay tiết kiệm được tiền đi đường.

Lúc xuống núi trời đã tối, mọi người lần lượt đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.

"Trịnh Ca?"

"Anh Trịnh, anh không sao chứ?!"

Trịnh Ca không nhìn rõ dưới chân, ngã vào vũng bùn, vết thương cũ ở mắt cá chân đau nhói.

Cậu ta là cục vàng của ekip chương trình, chưa kể Chu Đường Tư còn dặn đi dặn lại, một đám nhân viên ùa đến, chỉ thiếu điều tìm một cái cáng để khiêng Trịnh Ca xuống núi. ( truyện trên app T Y T )

Thẩm Liên liếc nhìn rồi lại tiếp tục đi.

Tiền Cao ở gần đây, ước chừng chỉ mười mấy phút là tới.

Trịnh Ca được mọi người dìu đi, lúc cậu ta ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng của Thẩm Liên ngày càng xa.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trịnh Ca gần như sắp hóa thành hiện thực.

Hôm nay ghi hình, Thẩm Liên không hề có chút khác thường nào, ngược lại, cậu ta biểu hiện rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên tham gia gameshow truyền hình mạo hiểm.

Hai tháng trước, bọn họ còn chém giết trên mạng, Trịnh Ca thắng lớn, Thẩm Liên bị mọi người chỉ trích, hôm nay gặp lại, Thẩm Liên không để tâm gì thật sao?

Sự thay đổi lớn của Thẩm Liên khiến Trịnh Ca không thể thích ứng kịp.

"Anh Tiền, tôi tới rồi, xe nào là xe của anh?" Thẩm Liên vừa gọi điện thoại vừa nói.

Cùng lúc đó, một chiếc Pagani màu xám lái vào, dừng trước phòng nghỉ.

Thẩm Liên liếc mắt nhìn, lại thấy xe của Tiền Cao bật đèn cảnh báo, thế là cậu chạy chậm tới.

Trịnh Ca được nhân viên dẫn xuống, người đàn ông bước xuống từ chiếc Pagani mặc vest chỉnh tề, cách một đoạn ánh sáng mờ ảo cũng có thể thấy được khí chất phi phàm.

Trịnh Ca nhào vào lòng người đàn ông, nói gì đó với anh ta, sau đó nhìn về phía Thẩm Liên.

Người đàn ông nhanh chóng sải bước tới.

Thẩm Liên đã lên xe.

Tiền Cao nhận ra: "Chết tiệt, Chu Đường Tư! Thẩm Liên, mày lại làm ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Liên nghe thấy tên Chu Đường Tư liền thấy xui xẻo, cậu ta lạnh giọng: "Lái xe."

Tiền Cao không kiềm chế được mà đạp mạnh chân ga, chiếc xe bảo mẫu mới năm phần lao vút đi, vừa vặn lướt qua trước mặt Chu Đường Tư, hất tung một đám bụi đất.

Mọi người: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play