Vẻ mặt Thẩm Liên bình tĩnh: “Chào mọi người, buổi trưa tốt lành.”
Chu Oánh Ngọc là người phản ứng trước: “Chào buổi trưa!”
Ai cũng có thể nhận ra, Thẩm Liên đã thay đổi phong cách.
Lần trước lúc tham gia chương trình, cậu chỉ mặc quần áo ở hàng vỉa hè, kiểu cũ, nhưng bây giờ áo sơ mi đều là nhãn hiệu nổi tiếng.
Chỉ riêng chiếc này đã phải tính toán kỹ lưỡng, giá trị lên tới năm mươi nghìn nhân dân tệ.
Trịnh Ca nhìn chằm chằm vào Thẩm Liên, nhưng Thẩm Liên không thèm liếc mắt lấy một cái.
Thời gian bắt đầu, chương trình ghi hình.
Lần này, cần chia đội để thi đấu với nhau.
Để công bằng, họ sẽ rút thăm chia đội. Ba số, ai rút được số nào sẽ vào đội đó. Vì có bảy khách mời nên một đội sẽ có ba người.
Kết quả nhanh chóng được công bố: Triệu Lâm và Phương Khoa chung đội, Lý Gia Bác, Phùng Túc Túc cùng Trịnh Ca là một đội, cuối cùng còn lại Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc cùng một đội.
Nhìn vậy, đội ba của Trịnh Ca có lợi thế rõ ràng vì có nhiều người, đội một của Triệu Lâm cũng không tệ, có hai người đàn ông khỏe mạnh, trong khi đội hai của Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc lại bị đánh giá yếu thế hơn.
[Hả ~ không biết nói sao nữa.]
[Thể lực của Chu Oánh Ngọc không tốt, qua vài đợt trước đây đã thấy rất rõ, khả năng sinh tồn của Thẩm Liên chắc chắn không thể bằng hai người của đội ba người kia, thắng thua đã định.]
“Oánh Ngọc, cố lên nhé.” Phùng Túc Túc vui vẻ múa may tay chân động viên.
Chu Oánh Ngọc gật đầu.
“Đừng sợ.” Thẩm Liên đột nhiên nói: “Tôi sẽ giúp cô thắng.”
Chu Oánh Ngọc nghe vậy cười “khúc khích”: “Anh còn chưa biết nội dung nhiệm vụ mà.”
“Chắc là những thứ quen thuộc thôi mà.”
Chu Oánh Ngọc thấy tâm trạng Thẩm Liên kha tốt, liền nghĩ một lúc rồi nói: “Nói trước nhé, tôi có thể không theo kịp anh đâu, đừng mắng tôi.”
Thẩm Liên: “Chơi trò chơi thôi mà, tôi mắng cô làm gì?”
Chu Oánh Ngọc cảm thấy yên tâm.
Thẻ nhiệm vụ được phát ra, điểm đến đầu tiên là bờ suối Thanh Khê.
Ngày đầu tiên đi qua Thanh Khê, cách nửa sườn núi, Thẩm Liên nhớ lại, nhanh chóng hình dung ra một tuyến đường mới trong đầu.
Khi tổ đạo diễn ra hiệu bắt đầu, hai đội kia lập tức xuất phát, nhưng bước đi của Chu Oánh Ngọc chậm chạp, Thẩm Liên còn chậm hơn cô. So với mọi người đang tranh thủ từng giây từng phút, hai người này giống như đang đi ngắm cảnh vậy. Euphoria x TYT
[Đang làm gì vậy?]
Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thấy đây không phải là phong cách của Thẩm Liên.
“Thẩm Liên, đi nhanh lên!” Chu Oánh Ngọc thúc giục.
“Mỗi bước một dấu chân.” Thẩm Liên nhắc nhở: “Mới mưa xong, lại là đường lên núi, trơn lắm, ngã một cái thì mất nhiều hơn được.”
Vừa dứt lời, họ nghe thấy một tiếng “á”, hình như là Phương Khoa.
Thẩm Liên: “Cô nhìn xem.”
Chu Oánh Ngọc bị ảnh hưởng, cũng không lo lắng nữa.
Lúc đi đến ngã rẽ, Thẩm Liên chọn hướng khác: “Bên này.”
Chu Oánh Ngọc: “Chưa đi qua bao giờ.”
“Hôm đó tôi đã quan sát từ phía trên, nếu đi đến bờ suối Thanh Khê, chỗ này không chỉ dễ đi mà còn gần, tin tôi đi.”
Trong thực hiện nhiệm vụ, Chu Oánh Ngọc khá bị động, Thẩm Liên lại có chủ kiến, cô cứ thế mà bị dẫn dắt theo.
[Một người dám chỉ, một người dám đi.]
Phùng Túc Túc ngoảnh lại nhìn, không thấy bóng dáng của Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc: “Ôi, họ không bị lạc đường đấy chứ?”
“Không sao, giờ là cuộc thi giữa các đội mà.” Lý Gia Bác xem thường, trong lòng chỉ thầm mong Thẩm Liên lạc đường để trên mạng không phải nói cậu ta có vẻ mặt khó chịu: “Nhanh lên, đuổi kịp đội Triệu Lâm đi.”
Trịnh Ca cười nhẹ, không đáp lại.
Còn con đường Thẩm Liên chọn quả thực dễ đi hơn nhiều, ngay cả cây cối cũng mọc sang hai bên, như thể con đường này đã được dành riêng cho họ vậy.
[Trời ạ! Làm sao Thẩm Liên biết được hay vậy?!]
Đường mòn dễ đi khiến tâm trạng Chu Oánh Ngọc cũng tốt lên, Thẩm Liên nhìn thấy những đóa hoa lan dại màu tím nở ven đường, cậu hái một đóa tặng cho cô.
Chu Oánh Ngọc vui mừng không kìm nổi: “Cảm ơn!”
[A! Tim tôi!]
[Không có cảm giác CP gì cả, nhưng cách họ tương tác nhìn rất dễ chịu.]
Dần dần, cảnh quay của Thẩm Liên thu hút được nhiều sự chú ý từ khán giả.
Cậu thực sự giống như đã được xem bản đồ trước, hướng đi rất rõ ràng.
Đột nhiên, Thẩm Liên dừng lại trước một bụi cây lớn, cậu chỉ vào một tảng đá bên cạnh rồi nói với Chu Oánh Ngọc: “Nghỉ ngơi một chút.”
Chu Oánh Ngọc cũng không từ chối.
Sau đó, họ thấy Thẩm Liên bắt đầu kéo cây cỏ cao lớn.
“Làm gì vậy?”
“Cây lưỡi bạc, tốt hơn tôi tưởng, loại này thân cây phẳng, độ bền rất tốt.”
Chu Oánh Ngọc nghe hiểu, nhưng không biết sử dụng nó vào việc gì.
Thẩm Liên kéo lá, đạp lên gốc cây rồi kéo thẳng, sau đó lấy từng đoạn dây nhỏ ra đo đếm.
Khu bình luận có những người chuyên gia nhanh chóng gõ chữ: [Đừng nói với tôi là Thẩm Liên định làm rổ nhé.]
[Hả?]
[Nếu Thẩm Liên có khả năng này, tôi sẽ ăn sống đĩa đựng đồ ăn.]
Và đúng là Thẩm Liên làm được.
Cậu ngồi xuống cạnh Chu Oánh Ngọc, bảo cô giữ giúp một đầu của những đoạn cây vừa chọn, tổng cộng ba cây, trước tiên ghép hai đoạn lại với nhau rồi bắt chéo theo chiều dọc, sau đó thêm đoạn thứ ba vào giữa, tay nghề biến hóa, bắt đầu đan lại.
Cả quá trình diễn ra không hề có chút ngừng lại.
Khu bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi.
Thẩm Liên lên tiếng: “Tôi lớn lên ở nông thôn, biết nhận diện rất nhiều thứ.”
Điều này ngược lại giống với những gì nguyên chủ đã trải qua.
Chu Oánh ngọc tò mò: “Ai dạy anh những thứ này?”
“Tự học thành tài.” Thẩm Liên nói: “Tôi thông minh, học cái gì cũng chỉ cần nhìn là biết.”
[Đừng có khoác lác nữa anh bạn à, nhìn cái kỹ năng diễn rách nát của cậu ta kìa.]
[Chó Thẩm lại bắt đầu thể hiện rồi.]
[Tôi là người trong nghề, nói thật, tay nghề này thật sự khá đó.]
Ngón tay của thanh niên linh hoạt như đoạn tre, rất đẹp mắt, chỉ cần liếc qua cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Liên nói chuyện chậm rãi, nhưng tay cậu lại càng lúc càng nhanh, chưa đầy mười phút, đáy giỏ đã đan xong.
“Nghỉ ngơi đủ chưa? Đi thôi.” Thẩm Liên ra hiệu cho Chu Oánh Ngọc buông tay, rồi dẫn đầu đi trước, vừa đi vừa tiếp tục công việc.
[Có cảm giác giống như lúc mẹ tôi đan len hồi nhỏ, tôi đi sau mẹ ấy…]
[Ha ha ha ha ha!]
[Cảm giác người vợ nội trợ à~~~]
Người vợ cái rắm, Sở Dịch Lan nghĩ thầm, ai mà nghĩ vậy thì chắc chắn chưa từng thấy cú đấm của Thẩm Liên.
Khoảng nửa giờ sau, gần như cái giỏ đã được hoàn thành xong, ba đoạn dây thừa Thẩm Liên buộc lại ở phần cuối tạo thành một nút, có thể đeo lên lưng.
“Thẩm Liên? Tôi nghe thấy tiếng nước!” Chu Oánh Ngọc đột nhiên vui vẻ kêu lên.
“Ừ.” Thẩm Liên đáp, như đã dự đoán: “Sắp đến rồi.”
Tổ đạo diễn đều ngỡ ngàng, vì quả thật Thẩm Liên đang đi con đường tối ưu nhất!
Nếu Thẩm Liên có thể nghe được suy nghĩ của họ, chắc chắn cậu sẽ thở dài: A, người thường.
Lý Gia Bác mong Thẩm Liên lạc đường, nhưng kết quả là khi họ theo chân Triệu Lâm, cả nhóm đều bị lạc.
Cây cối dày đặc, rất dễ đi sai đường, không có cách nào khác, họ phải tìm một khu đất cao để quan sát, Triệu Lâm định hướng khá tốt, chỉ ra một con đường gần hơn.
Nhưng từ trên cao nhìn xuống không xa, đường đi toàn là những đoạn quanh co.
Đường ướt và trơn, Phùng Túc Túc ngã liên tục mấy lần, có lần còn kéo theo Trịnh Ca, cả hai cùng ngã nhào xuống khiến fan của Trịnh Ca tức giận mắng chửi.
Cả nhóm đều mệt mỏi kiệt sức.
Kết quả, khi họ từ trên núi xuống, Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc đúng lúc đi từ dưới núi lên, hai bên nhìn nhau qua bờ suối Thanh Khê, Thẩm Liên cười nói: “Ôi, thật trùng hợp.”
Lý Gia Bác trợn tròn mắt: “Làm sao hai người lại đến được đây?!”
“Đi bộ tới đó.” Thẩm Liên xem thường, rồi nhìn kỹ một lượt từng người, cười nói: “Các cậu đang chơi trò ai là người dính đầy bùn à?”
Giọng điệu ấm áp, nhưng đầy sự chế nhạo.
Ngay cả Trịnh Ca - người được bảo vệ đặc biệt, trên mặt, trên chân và lưng đều có đầy bùn đen, những người khác thì không cần phải nói.
Ngược lại, Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc, ngoài phần viền giày thì từ đầu đến chân có thể nói là sạch sẽ.