Sắc mặt đám người Lý Gia Bác rất khó coi.
Trịnh Ca cười gượng, cậu ta chú ý tới cái sọt bên eo Thẩm Liên, hỏi: “Thẩm Liên, đó là đạo cụ tổ chương trình đưa à?”
Câu hỏi này… Làm gì có ai không biết đặc điểm lớn nhất của chương trình thực tế này chính là tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ đạo cụ gì cả.
“Không, tự tôi bện chơi thôi.” Giọng điệu Thẩm Liên khá tùy hứng.
Đúng lúc này, nhân viên công tác xuất hiện, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ thứ hai: Bắt cá.
Lúc Thẩm Liên nghe nhiệm vụ, suýt nữa cậu đã bật cười thành tiếng, toàn mấy trò cậu có thể chơi được.
Tuy nói như thế, đối với những minh tinh nổi tiếng đã quen sống trong nhung lụa này, xuống sông mò cá không phải trò giải trí thường gặp chứ đừng nói tới việc sông Thanh Khê hoang sơ, dòng nước chảy xiết, trong sông có những tảng đá chênh vênh, té một cái liểng xiểng cả người là chuyện bình thường.
Ngược lại Triệu Lâm và Phương Khoa thì vô cùng hào hứng.
Phương Khoa bắt đầu cởi giày: “Vừa đúng lúc tôi có thể rửa sơ người một chút, cả người bẩn chết mất thôi.”
Triệu Lâm gật gật đầu.
Ở bên này, Lý Gia Bác quay qua nói với Phùng Túc Túc: “Chỗ này không trơn trượt như đường núi, cô sẽ không bị ngã đâu đúng không? Chúng ta đông người, đồng tâm hiệp lực nhất định có thể thắng.”
Phùng Túc Túc mỉm cười, suýt nữa là không kiềm chế được cơn giận: “Được rồi.”
[Lý Gia Bác chê Phùng Túc Túc vướng víu à?]
[Lại còn chẳng? Là ai cứ luôn miệng ôi chao ôi chao, còn túm lấy Trịnh Ca rồi ngã mấy lần?]
[Tôi phục người hâm mộ Trịnh Ca thật! Đường như thế bị té ngã không phải bình thường lắm sao? Túc Túc lại còn là con gái đó.]
[Con gái thì sao? Chơi không được thì không cần đến, cứ nhìn Chu Oánh Ngọc người ta tốt thế nào đi?]
Chu Oánh Ngọc cũng không nghĩ tới người được gọi là ‘hố đen trò chơi’ như cô lại có ngày được tán dương thế này.
Sông Thanh Khê trong vắt thấy được cả đáy, quan sát một chút là thấy ngay bầy cá bơi lội, nhưng đây là cá tự nhiên, tốc độ rất nhanh, không dùng chút kỹ xảo thì không thể nào bắt được.
Chu Oánh Ngọc cột tóc lên, nói: “Thẩm Liên, chúng ta cùng lên nào.”
“Cô định ra chỗ nào?” Thẩm Liên đứng ở chỗ khá nắng, hai mắt hơi híp lại, khi cậu nói chuyện như khiến cho đối phương cảm thấy an tâm: “Nước ở đây khá lạnh, cô không cần xuống đâu.”
Trái tim Chu Oánh Ngọc đập tưng bừng: “Không, không phải chứ, một mình anh có được không?”
“Được.” Thẩm Liên nói xong thì cởi cái sọt ở bên hông xuống.
Dưới ánh mắt theo dõi của của cả triệu người xem livestream, Thẩm Liên đi xuôi theo dòng nước xuống hạ du, tìm được một chỗ có địa thế trũng xuống, đẩy tảng đá ra xung quanh, chừa ra vị trí vừa đủ để đặt cái sọt vào.
Khu bình luận toàn là những dấu chấm hỏi.
Không phải chứ, tên nhóc cậu…
Thẩm Liên ngồi dậy xem xét, vốn cậu tính cởi giày ra nghỉ ngơi một chút thì thấy thằng nhãi Phương Khoa ngập tràn sức sống đuổi theo bầy cá chạy tới.
Thẩm Liên dứt khoát ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh.
Bùm bùm, không ít cá trong đàn bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, bọn nó xoay người một cái, bay lên hai lần rồi rơi vào trong sọt.
Thẩm Liên kiên nhẫn nhìn, nhỏ giọng cười một tiếng, nói: “Đầy rồi.”
Người xem: “…”
Ekip chương trình: “…”
Trước đó không ai nói cho họ biết tên nhóc này là sát thủ của chương trình thực tế cả!
Thẩm Liên gỡ sọt xuống, nặng trĩu, đuôi cá không ngừng giãy đập làm cho bọt nước bắn tung tóe lên mặt, Thẩm Liên vừa lau mặt vừa quay qua hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Mọi người cần bao nhiêu cân cá.”
Phó đạo diễn nghiến răng nói: “Mười cân!”
Thật ra kế hoạch của họ là sáu cân, nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã thư thái của Thẩm Liên, phó đạo diễn là đàn ông còn cảm thấy ngực mình trướng đau, lửa giận ngập đầu, tạm thời sửa số lượng lại.
Thẩm Liên xem thường nói: “Cân đi.”
Phó đạo diễn: “…”
Xong rồi, Thẩm Liên có sọt, mười cân cá không có gì khó với cậu, nhưng vô hình chung lại nâng cao độ khó nhiệm vụ của các khách mời khác.
Thẩm Liên đi đi về về ba chuyến là hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, thậm chí so với đám người toàn thân ướt đẫm trong sông kia, trông cậu giống như người tới thị sát hơn!
Khung hình bị vỡ tan tành!
Thẩm Liên không vội lấy phiếu, cậu cầm vài con cá, đập cho nó ngất đi, sau đó kiên nhẫn tìm kiếm gì đó bên bờ sông, cuối cùng thỏa mãn nhặt được một “mảnh tước (*)”. ( truyện trên app t.y.t )
(*) Mảnh tước: những mảnh đá do con người ghè đẽo đá tách ra trong khi chế tác công cụ từ gạch đá.
Cậu dính ít nước vào mặt mỏng và sắc của mảnh tước, tìm một tảng đá khác, mài giũa mảnh tước một chút, vậy là có thể dùng được rồi.
Thẩm Liên vừa lưu loát mổ cá vừa phổ cập kiến thức khoa học với Chu Oánh Ngọc đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: “Mảnh tước, vũ khí bằng đá, cô hiểu không? Nhưng không phải mảnh đá nào cũng có thể làm mảnh tước, thứ này cần phải chọn mảnh có ba mặt, tôi nhớ không nhầm gọi là mặt sau, phần bụng và mặt chịu lực, thuận tiện cho việc lột da, tôi xem trên tivi hai ba lần rồi rập khuôn làm theo mà thôi, dùng thứ này cũng không thuận tay gì cả.”
[Miệng cậu ta thì nói khó dùng nhưng tay đã làm xong con cá rồi.]
[Nguyên lý này tôi cũng hiểu, hồi bé tôi từng giết cá theo cách này rồi, nhưng tổ hợp này đi chung với Thẩm Liên có phải vô lý lắm rồi không?]
Thẩm Liên nhìn qua chỗ bụi cây một chút, hình như cậu phát hiện ra cái gì đó, nói với Chu Oánh Ngọc: “Cô lấy vài cái dây leo về đây cho tôi đi.”
“Chỗ nào? Ở đâu? Trông ra sao?” Chu Oánh Ngọc được thực lực của cậu kéo bay lên, giờ đã lấy lại tinh thần, nét mặt không giấu được vẻ kích động và phấn khích.
Đây chính là cảm giác nằm không cũng thắng sao?
“Màu nâu, quấn lấy nhau ở đằng kia, cô cẩn thận côn trùng!”
Côn trùng với chả không côn trùng cái gì, bây giờ Chu Oánh Ngọc không sợ tí nào!
Thẩm Liên rửa dây leo được hái về hai lần, lột lớp vỏ cứng ngoài cùng đi, phần thân cây bên trong mềm mại giống như dây thừng, cậu xâu thành một chuỗi từ vị trí mang cá, không bao lâu sau, mấy con cá đã được cột chung lại với nhau.
Thẩm Liên giơ chùm cá lên xem một chút, cười nói: “Tôi yêu thiên nhiên.”
Phó đạo diễn chống nạnh, nhắm chặt hai mắt.
[Trong lòng phó đạo diễn thầm nghĩ, cậu chơi của cậu đi, ai mà chơi nổi với cậu được chứ.]
Thật ra có thể giết thêm vài con, nhưng mảnh tước khó dùng, làm bốn lần như thế đã khiến lòng bàn tay Thẩm Liên đỏ cả lên, chỗ bụng ngón tay cái còn cứa ra một vết máu.
Chu Oánh Ngọc đau lòng hỏi: “Sẽ bị không bị nhiễm trùng chứ?”
“Không đâu.” Thẩm Liên nói xong, túm lấy vài loại thực vật không biết tên gần chân cậu, bỏ đi phần lá cây phía trên, bỏ rễ cây vào miệng nhai một chút rồi đắp lên vị trí vết thương.
Chu Oánh Ngọc: “Đây là…”
“Rễ cỏ tranh, cầm máu.” Thẩm Liên không nhịn được nữa mà nói với Chu Oánh Ngọc hai câu: “Tốt xấu gì cô cũng đang tham gia chương trình thực tế tìm cách mưu sinh, cô phải học một chút chứ.”
Chu Oánh Ngọc tủi thân nói: “Cho dù có học thì lúc ra ngoài thiên nhiên tôi cũng không phân biệt được gì, mấy cây cỏ này trông cứ na ná nhau.”
Thẩm Liên chẳng nể nang hay chừa mặt mũi cho cô: “Đồ ăn thì lại biết nhiều.”
Chu Oánh Ngọc: “…”
Thẩm Liên nộp phiếu, thuận tiện hỏi điểm tích lũy xếp hạng một chút.
“Người tới sông Thanh Khê đầu tiên là…”
“Chúng tôi!” Lý Gia Bác vừa giơ tay vừa đi tới bờ sông, những người khác đi theo sát phía sau.
Thẩm Liên nhìn ra mánh khóe của họ, giao cái sọt lại cho Chu Oánh Ngọc, ra hiệu cho cô đứng xa ra một chút.
“Không phải chứ, Thẩm Liên nhỏ mọn vậy hả?” Phương Khoa bật cười.
Thẩm Liên: “Bây giờ chúng ta là quan hệ cạnh tranh, phải dựa vào bản lĩnh cá nhân.”
Triệu Lâm nói tiếp: “Cậu nói đó, phải dựa vào bản lĩnh.”
Chu Oánh Ngọc không hổ là bạn cũ hợp tác lâu năm với Triệu Lâm, nghe anh ấy nói vậy, còi báo động trong lòng reo lên, trước kia phản ứng của cô không nhanh nhẹn như thế, nhưng có thể là bị câu “đồ ăn thì biết nhiều” của Thẩm Liên ảnh hưởng, cô quay phắt người đi, vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu cả.
Ánh mắt Triệu Lâm hoang mang: “Không phải Oánh Ngọc nói chạy bộ là nhược điểm của cô ấy à?”
Thẩm Liên: “Rõ ràng, bây giờ không còn là sở đoản nữa.”
Mọi người: “…”