Trong phòng khách, tiếng đồ vật bị đập vỡ không ngừng vang lên.
Đôi mắt Sở Dịch Lan đỏ au, giơ tay bóp chặt cổ Thẩm Liên.
Thẩm Liên không mạnh bằng anh, nhưng tốc độ lại rất nhanh, lập tức đấm một cú vào vai Sở Dịch Lan.
“Chết tiệt!” Sở Dịch Lan đá văng chiếc ghế bên cạnh.
Thẩm Liên đẩy Sở Dịch Lan ra, rồi lợi dụng lực nhào người về phía trước, quỳ gối và đẩy mạnh vào một chỗ không thể nói ra của Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan nhanh chóng phản ứng, một tay bảo vệ, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Liên, ngạc nhiên: “Cậu muốn làm thế thật à?!”
Họ đánh nhau cả buổi, đập vỡ không ít đồ đạc, nhưng thực tế cả hai đều không bị thương nghiêm trọng.
“Vì sao anh không khiến em tức chết đi?” Thẩm Liên túm lấy cổ áo sơ mi của Sở Dịch Lan, vẻ mặt kiên quyết không chịu bỏ qua: “Nếu anh không xóa Trịnh Ca, em sẽ lập tức biến đi!”
Một cách đe dọa thật mới mẻ.
Sở Dịch Lan khó hiểu: “Cậu vừa mới xóa rồi mà?”
“Em nói là không cho phép sau này anh thêm lại cậu ta!”
Sở Dịch Lan nhíu mày: “Tôi là loại người ti tiện như vậy à?”
Thẩm Liên chăm chú nhìn Sở Dịch Lan, như thể đang đoán xem câu nói này có thật hay không.
“Đây là lời của anh nói đấy.” Thẩm Liên dịu giọng lại một chút.
Cậu cúi người gần lại anh, mũi chạm vào mũi Sở Dịch Lan, như một con vật nhỏ, ngửi thử nhanh vài lần.
“Đừng để em ngửi thấy mùi của người khác.” Thẩm Liên nói, từ từ cúi đầu, dùng răng cắn vào chiếc cổ áo đang vướng víu, rồi kéo sang một bên.
Sở Dịch Lan đột ngột hít một hơi thật sâu.
Anh cảm nhận được chiếc răng nanh sắc bén của Thẩm Liên áp sát vào cổ mình, như thể có thể cắn ra hai lỗ máu ngay lập tức.
Giương nanh múa vuốt, có thể ngoan ngoãn nhưng cũng có thể tức giận, cuối cùng Sở Dịch Lan lại nhận ra một Thẩm Liên hoàn toàn khác.
Ánh mắt vừa rồi của Thẩm Liên u ám đầy chiếm hữu khiến anh kinh hãi.
Nhưng đồng thời mang lại một cảm xúc kích thích, cuốn hút dâng lên trong não bộ, khiến huyệt thái dương của Sở Dịch Lan đập nhanh “thình thịch”, trong chốc lát đã quên mất việc trách móc Thẩm Liên.
Thẩm Liên nói không sai, trông Trịnh Ca có vẻ ngây thơ nhưng lại quá đa tình. Lúc nào cậu ta cũng như có như không hứa hẹn với Sở Dịch Lan nhưng lại dành phần lớn tình cảm cho Chu Đường Tư.
Điều này không phải là những gì Sở Dịch Lan muốn.
Thực tế, đó còn là nguồn gốc gây đau khổ cho anh.
Sở Dịch Lan đã nhận ra từ lâu, anh khác với người bình thường. Một khi anh quan tâm đến thứ gì, anh sẽ muốn sở hữu tuyệt đối nó.
Tuyệt đối!
Cả tốt lẫn xấu, anh đều nuốt trọn.
Đó là một loại tình cảm bệnh hoạn, cố chấp, nhưng vừa rồi, Sở Dịch Lan lại nhận được hồi đáp.
Anh nhìn thấy chính điều đó trong ánh mắt Thẩm Liên.
Điều này có phải là dấu hiệu của việc họ là những người giống nhau?
Giống như gai góc lan rộng trong đêm đen và cánh đồng hoang vắng, bắt lấy đối phương, bao bọc lấy nhau, dù có chìm vào địa ngục cũng sẽ là hai người cùng nhau.
Cuối cùng Sở Dịch Lan đã bắt đầu cảm thấy việc giữ Thẩm Liên bên cạnh có chút thú vị.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dần dần lắng xuống.
Ngay lập tức Thẩm Liên trở lại dáng vẻ yếu đuối đáng thương, ngả xuống ghế sofa như sắp chết: “Sở gia, em bị đau thắt lưng…”
Sau một giây tức giận, Sở Dịch Lan cười: “Cậu còn biết đau à? Cậu mắng tôi là nhát gan, một cú đấm đánh vỡ cái bình hoa ba triệu của tôi, một cú đá làm vỡ cái giá hoa bảy trăm nghìn, cậu giỏi lắm. Đau? Cậu giỏi lắm!”
Thẩm Liên: “...”
Thẩm Liên cứ tưởng rằng sau này Sở Dịch Lan sẽ tính sổ với cậu, nhưng bất ngờ là cậu đã tránh được.
Thẩm Liên là một người rất hiểu cách “lợi dụng sự chiều chuộng để kiêu ngạo” .
Trước đây, trong buổi chụp quảng cáo, cậu đã lưu Wechat của nhiếp ảnh gia Triệu Phản.
Thẩm Liên yêu cầu Triệu Phản gửi một bức ảnh cho mình, trong bức ảnh đó cậu đang ngậm một bông hoa hồng, mắt nhìn vào ống kính, sau đó in ra, mua một cái khung và đưa cho Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan: “Làm cái gì vậy?”
“Để trên bàn làm việc của anh.” Thẩm Liên nói: “Em đẹp hơn Trịnh Ca nhiều, có thể anh sẽ bị tẩy não chăng?”
Sở Dịch Lan: “...”
Sở Dịch Lan suýt nữa đã đập cái khung ảnh vào mặt Thẩm Liên.
Nhận thấy vẻ mặt Sở Dịch Lan không ổn, Thẩm Liên nhanh chóng chuồn đi.
Sở Dịch Lan tức giận nhưng đành bất lực, thuận tay cầm khung ảnh lên nhìn qua…
Lại nhìn thêm một lần nữa… ( truyện trên app T•Y•T )
Thẩm Liên không vào phòng làm việc của Sở Dịch Lan, cũng không biết anh xử lý thế nào.
Chỉ biết cậu cứ cố gắng tạo sự chú ý.
Trong khi đó, tên của Thẩm Liên liên tục được nhắc đến trên Weibo.
Màn biểu hiện của cậu trong ‘Minh tinh dũng cảm tiến lên’ thực sự rất bình tĩnh và nổi bật, một lượng người xem mới bị cuốn hút, chỉnh sửa ảnh, làm gif, trò chuyện giống như một luồng nước tự nhiên, độ hot cứ thế tăng lên.
Fan của Trịnh Ca vẫn cứ mắng mỏ nhưng không thể ngăn cản người khác thích cậu.
Hơn nữa, trong thời đại này, cũng có không ít người cứng đầu.
Từ phía nhà quảng cáo trước đó, khi nhìn thấy tình hình này, họ đã suy nghĩ một chút rồi phát hành những bức ảnh của Thẩm Liên trong studio.
Nền đen trắng, nhưng ánh mắt của thanh niên đầy khao khát, kiềm chế nhưng mãnh liệt, cái loại hormone nam tính làm say đắm người nhìn, chỉ cần liếc nhìn một cái là đã mê mẩn.
Rất tốt, lần này cuối cùng siêu thoại của Thẩm Liên cũng đã bùng nổ.
[Anh Thẩm, cầu xin anh, cho em liếm một chút xương quai xanh của anh đi! Chỉ một chút thôi!]
[Theo dõi đi! Trời ơi, tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra đây chính là người chồng thất lạc nhiều năm của tôi!]
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, trong số một nhóm người vẫn còn đang nhận chồng thì hàng đống antifan đã tràn vào quảng trường.
[Ha ha ha, hy vọng các bạn xem xong lịch sử đen của Thẩm Liên rồi vẫn thích cậu ta [link link link]]
[Không thể nào? Các bạn thật sự không có tiêu chuẩn nào sao?]
[Ai thích Thẩm Liên tôi sẽ mắng người đó, ừ thì tôi là người vô lý như vậy đấy.]
[Cậu tưởng mình là công chúa à? Cậu vô lý thật đấy, tôi không muốn phải đôi co với cậu đâu!]
Những lời cãi vã ầm ĩ, thật náo nhiệt.
Dù có thù hằn gì hay không, trong giới giải trí này, luôn có người cười trên sự đau khổ của người khác, không muốn bạn tái xuất, mà chỉ cần có tranh cãi là sẽ có tin hot. Hơn nữa, hiện tại Thẩm Liên đang thể hiện sự kính nghiệp (*) mạnh mẽ, ngoài việc đào bới lại quá khứ, lần này antifan thực sự khó mà nói gì được.
(*) Câu gốc là doanh nghiệp năng lực: Trong showbiz, từ này để chỉ những năng lực và thể hiện của nghệ sĩ trong quá trình làm việc, nó bao gồm nhiều phương diện như kỹ năng chuyên nghiệp, thái độ làm việc, hiệu quả công việc và một vài yếu tố thể hiện năng lực hoàn thành công việc của nghệ sĩ đó.
Sáng thứ tư, ekip chương trình gọi điện cho Thẩm Liên, thông báo trời đã tạnh, buổi quay sẽ bắt đầu lúc mười hai giờ trưa.
Lần này thì khác rồi.
Có xe ô tô riêng đến đón, Hưng Đồ Entertainment còn bố trí cho Thẩm Liên một nữ trợ lý, khoảng hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn như vừa mới tốt nghiệp.
Trợ lý tên là Giang Dữu.
“Anh Thẩm có thể gọi em là Dữu Tử.”
Giang Dữu có vẻ ngoài xinh xắn, khi nói chuyện không dám nhìn thẳng vào người đối diện, rất hay ngại ngùng, bàn tay cầm bình nước cứ luống cuống chỉnh lại lớp giấy bọc bên ngoài.
Cô ấy chắc chắn là người mới, nhưng so với những người giàu kinh nghiệm có ý đồ xấu, Thẩm Liên thích người như cô ấy hơn.
“Được rồi Dữu Tử, đây là cái ba lô nhỏ của anh, đưa cho em.”
Khuôn mặt Giang Dữu mừng rỡ, vội vàng nhận lấy, cô ấy còn đang trong thời gian thử việc, nếu Thẩm Liên không thích cô, có lẽ sẽ bị đánh giá là không đạt yêu cầu khi quay lại công ty.
Giang Dữu cũng không ngờ công ty lại trực tiếp giao cô làm trợ lý cho Thẩm Liên.
Cảm xúc trong cô khá phức tạp, vừa muốn chăm sóc Thẩm Liên, lại không muốn quá tạo điều kiện cho cậu.
Thậm chí Tiền Cao còn không lộ diện.
Thẩm Liên không quan tâm, Giang Dữu lái xe rất vững, đến địa điểm quay vào đúng lúc mười một giờ rưỡi trưa.
Đáng chú ý là, vì vụ việc của Lưu Khải Thịnh và Thẩm Liên có thể chất “gây rắc rối” nên cuối cùng Sở Dịch Lan vẫn cho Thẩm Liên số điện thoại của mình.
Thẩm Liên lần theo manh mối, thêm Wechat của Sở Dịch Lan.
Avatar hoàn toàn đen thui, rất hợp với khí chất của người nào đó.
Khi Thẩm Liên bước vào phòng nghỉ, tiếng trò chuyện lập tức ngừng lại, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Mọi người đều nói không hiểu sao Thẩm Liên lại có vận may như vậy.
Một người bị gán mác cái bóng trong kịch bản bi thảm, nhưng lại mạnh mẽ xoay chuyển, tạo ra cơ hội sống sót.