Thẩm Liên mở mắt lần nữa đã là sáng hôm sau.

Những hạt mưa “lộp độp” rơi trên cửa sổ khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác lười biếng từ tận sâu trong xương tủy.

Thẩm Liên cố ngồi dậy một cách khó nhọc, cầm chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường qua nhìn qua một cái. Ừm, đúng như dự đoán, ekip chương trình đã gửi thông báo tạm dừng quay.

Livestream có cái hay là chỉ cần chiếm được nền tảng tốt, chịu chi tiền mua vị trí đẹp thì lúc nào cũng có thể phát sóng.

Mưa lớn như vậy, thời tiết này mà vào rừng, ngay cả người chuyên nghiệp cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Ngay sau đó, Thẩm Liên hơi nhướng mày.

Thẻ lương của cậu bỗng nhiên nhận được một khoản tiền năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Cậu kiểm tra thêm vài lần, thấy tin nhắn từ Tiền Cao gửi đến: [Đây là thù lao của mấy lần trước, sau khi quay xong gameshow, tiền sẽ được thanh toán đầy đủ.]

Từng câu từng chữ trong tin nhắn không còn bất kỳ chút kiêu căng nào.

Đổi tính rồi sao?

Thẩm Liên quên luôn chuyện Phùng Duyệt Sơn hôm qua.

Cạch——

Cửa phòng mở ra.

Bước chân Sở Dịch Lan khựng lại, không ngờ Thẩm Liên lại dậy sớm như vậy.

Dì Phân chen vào từ phía sau, tay xách hộp giữ nhiệt, miệng lẩm bẩm: “Ôi trời, ngã thế này mà không biết giữ. Dì nấu canh xương đây, nhân lúc nóng thì tranh thủ uống đi.”

Vết bầm tím ở khóe miệng của Thẩm Liên càng ngày càng rõ, đặt biệt nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu khiến dì Phân xót xa không thôi.

“Lần sau đi đứng cẩn thận chút nhé.”

Sở Dịch Lan không nói Thẩm Liên bị thương là do đánh nhau với người ta.

Nghe vậy, Thẩm Liên hiểu ý, ngoan ngoãn đáp: “Con nhớ rồi, dì Phân.”

Canh xương thơm ngon đậm đà, Thẩm Liên chỉ cần ba miếng là xử gọn, làm dịu đi cái bụng đang cồn cào, cảm giác cả người liền dễ chịu hơn hẳn.

Dì Phân không có việc gì làm thêm nên nói với Thẩm Liên vài câu rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình Sở Dịch Lan không nói một lời. Euphoria x TYT

Dì Phân vừa đóng cửa, Thẩm Liên đã dựa lưng vào gối phía sau, cười nói với Sở Dịch Lan: “Cảm ơn Sở gia.”

Sở Dịch Lan cười lạnh: “Cậu cũng không vừa đâu, đánh Lưu Khải Thịnh và đám người kia thành ra như thế.”

Vậy là còn nhẹ đấy, Thẩm Liên nghĩ thầm, cơ thể của nguyên chủ không khỏe lắm, chứ nếu là cơ thể và kinh nghiệm kiếp trước của mình thì đã đánh Lưu Khải Thịnh từ quán rượu tới thẳng bệnh viện rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Thẩm Liên không khỏi xoa bên hông, lẩm bẩm: “Đừng có làm gãy nơi này của em đấy.”

Sở Dịch Lan kéo ghế ngồi xuống: “Ăn đòn mà còn đòi chọn chỗ sao?”

“Đúng không? Mặt và nơi này đều không được tổn thương.” Thẩm Liên liến thoắng đáp: “Cái trước liên quan đến độ vừa mắt của Sở gia với em, còn cái sau liên quan trực tiếp đến đời sống hạnh phúc của Sở gia và em.”

Cổ Sở Dịch Lan cứng ngắc, từ từ ngẩng đầu lên.

“Thẩm Liên, cậu không biết xấu hổ à?”

Thẩm Liên không nghĩ vậy, đáp: “Tình yêu cần được bày tỏ một cách táo bạo.”

Nói đến đây, đôi mắt cậu càng áng rực hơn: “Sở gia, em lại có thể mua hoa hồng cho anh rồi. Tiền Cao vừa trả trước một khoản tiền lương còn đang nợ cho em.”

“Bao nhiêu?”

“Năm mươi nghìn.”

Sở Dịch Lan duỗi hai chân dài ra, hơi ngả người về phía sau, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Còn không đủ để tôi mua một chiếc cà vạt.”

Thẩm Liên tiếp lời: “Từng bước một thôi mà.”

Thẩm Liên không hề hay biết rằng Lưu Khải Thịnh đã bị quảng cáo Thiên Hà sa thải. Gây ra rắc rối lớn như vậy, ai dám giữ ông ta lại?

Còn Tiền Cao, ngoài việc phải vào bệnh viện rửa ruột và chịu một phen hoảng sợ kinh hồn thì những chuyện khác đều không sao. Đối với Thẩm Liên, dù cho có mượn gã mười lá gan, gã cũng chẳng dám bắt nạt nữa.

Lúc đầu, Sở Dịch Lan thấy xử lý như vậy thật phiền phức. Anh hoàn toàn có thể trực tiếp kéo Thẩm Liên về bên cạnh mình, Truyền thông Tinh Khai thừa sức chứa được cậu.

Nhưng đến khi đưa ra quyết định, Sở Dịch Lan lại do dự.

Trong đầu anh bỗng hiện lên ánh mắt láu lỉnh và tham vọng đầy chắc chắn của Thẩm Liên.

Đối với Sở Dịch Lan, nuôi một con chim hoàng yến không phải chuyện khó, nhưng Thẩm Liên không phải loại an phận. Cậu giỏi vẽ viễn cảnh, nào là tặng cả một cánh đồng hoa, nào là nuôi anh. Sở Dịch Lan bắt đầu thấy tò mò, Thẩm Liên có thể làm được đến mức nào.

Nếu chỉ là ba hoa thật thì chẳng thú vị gì, Sở Dịch Lan cũng không rảnh mà trải đường cho cậu.

Nhưng Thẩm Liên nói được làm được. Ngay trong ngày hôm đó, hoa được đổi thành hoa hồng đỏ đã được gửi đến phòng làm việc của Sở Dịch Lan.

Trên bó hoa còn có dòng chữ do nhân viên cửa hàng giúp Thẩm Liên viết: Tình yêu vĩnh cửu.

Trời biết khi Dương Bân vô tình thấy bốn chữ đó, anh ta đã hoảng hốt và sợ hãi đến nhường nào.

Ai vậy? Rốt cuộc là ai chứ?!

Lúc gần tối, Sở Dịch Lan đến công ty để lấy tài liệu. Anh nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ tươi rực rỡ trên quầy nhỏ ở cửa một lúc lâu.

Tối hôm ấy, Thẩm Liên nhận được lời mời hợp tác từ một quảng cáo hạng ba. 

Vì cậu vẫn còn đang ở viện nên lịch quay được sắp xếp vào năm ngày sau.

Thẩm Liên chỉ nằm viện đến ngày thứ ba thì xuất viện, bên ngoài vẫn là những cơn mưa dai dẳng.

Gameshow không thể tiếp tục quay nên cứ thế bị trì hoãn mãi.

Thẩm Liên không biết loại thuốc mình dùng tốt đến đâu, chỉ cảm thấy cơ thể hồi phục rất nhanh. Dì Phân thương cậu nên lúc nào cũng nấu những món ăn bổ dưỡng và ngon miệng.

Cuối cùng cuộc sống của Thẩm Liên cũng không còn bị Tiền Cao bóc lột nữa. Cậu có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, cuộn mình trong chăn lông và nằm trên sofa phòng khách đọc sách.

Khi Sở Dịch Lan tan làm về, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng đó.

Thanh niên cuộn mình trong chiếc chăn, chỉ lộ ra phần đỉnh đầu lông xù. Đôi chân không được che kín, tâm trạng có vẻ là đang rất tốt, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy, mắt cá chân trắng như ngọc.

“Sở gia?” Thẩm Liên lên tiếng chào.

Sở Dịch Lan lạnh nhạt đáp: “Dáng ngồi chẳng ra làm sao.”

Ở với nhau lâu, Thẩm Liên cũng hiểu được câu nào của Sở Dịch Lan là giận thật, câu nào chỉ là bày tỏ cho có lệ.

Sau khi ăn cùng Sở Dịch Lan một chút, người đàn ông ngồi làm việc ở phòng khách, còn cậu thì ngồi bên cạnh đọc sách, khá yên tĩnh.

Cho đến khi điện thoại của Sở Dịch Lan rung lên, tin nhắn đến.

Sở Dịch Lan tiện tay mở ra, không ngờ đó là tin nhắn từ Trịnh Ca.

[Anh Lan, anh có khỏe không?]

Sở Dịch Lan hơi ngẩn người.

Ánh mắt Thẩm Liên lướt qua mang theo sự chế giễu, không hề khách sáo: “Từ lúc anh gặp chuyện đến giờ, cậu ta đã xuất hiện được mấy lần? Chẳng phải vết thương trên mặt anh là vì cứu cậu ta nên mới bị sao?”

Thẩm Liên chậm rãi cảm thán: “Mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa.”

Sở Dịch Lan nhíu mày: “Về phòng cậu đi.”

Thẩm Liên: “Xóa cậu ta đi.”

Nếu Trịnh Ca là người biết điều, Thẩm Liên chắc chắn sẽ không phản cảm đến vậy.

Nghe vậy, Sở Dịch Lan đẩy điện thoại về phía trước, giọng nói đầy nguy hiểm: “Cậu thử xóa một cái xem?”

Sở gia mà nói thế thường chẳng ai dám nhận lời, nhưng Thẩm Liên là ai chứ?

Cậu thẳng tay cầm lấy điện thoại của Sở Dịch Lan, ngón tay linh hoạt chạm vào màn hình, cuối cùng đưa điện thoại lại trước mặt Sở Dịch Lan: “Ừ, xóa rồi.” ( truyện trên app T Y T )

Không chỉ vậy, trên màn hình còn hiện lên một tin nhắn do Thẩm Liên gửi nhân danh “Sở Dịch Lan”: [Sau này không có việc gì thì đừng liên lạc nữa.]

Đồng tử của Sở Dịch Lan co lại, cơn giận lập tức bùng lên. Anh vung tay hất điện thoại đi, nắm lấy cổ áo Thẩm Liên, đẩy mạnh cậu ngã xuống sofa. Cả người như một con thú dữ tiến sát lại: “Cậu to gan thật đấy!”

Đúng lúc này dì Phân đi ra, vô cùng kinh ngạc: “Chuyện gì thế này...”

“Dì Phân.” Sở Dịch Lan ngắt lời.

Dì Phân muốn nói gì đó nhưng lại hiểu rõ tính nết của Sở Dịch Lan, càng ngăn cản càng phản tác dụng, mặt bà ấy đầy vẻ lo lắng, cuối cùng vẫn quay về phòng mình.

Thẩm Liên cử động mạnh nên bị chạm đến vết thương cũ ở eo, nhưng cậu chỉ hơi nhíu mày rồi nhìn thẳng vào Sở Dịch Lan, chế nhạo: “Chỉ vì một thứ như vậy, anh muốn đánh đổi cả đời sao?”

Nghĩ đến kết cục tự thiêu bên bờ biển của Sở Dịch Lan, lửa giận trong lòng Thẩm Liên cũng bùng lên không kiểm soát.

Bởi vì từ tận đáy lòng thích một người nên không thể chịu nổi việc anh bị mù quáng.

Sở Dịch Lan lạnh giọng: “Cậu là cái thá gì chứ?”

“Dù Thẩm Liên em có không là gì, cũng còn hơn Trịnh Ca yêu người này lại không nỡ bỏ người kia.” Thẩm Liên nói xong, liền giữ chặt cổ tay của Sở Dịch Lan, dùng lực mạnh mẽ và thoát ra một cách dứt khoát.

Nhưng cậu không chạy, ngược lại đẩy mạnh vào ngực Sở Dịch Lan một cái. Trong lúc giằng co, Thẩm Liên ép anh lên bàn, bản thân thì áp sát về phía trước. Đôi mắt cậu sâu thẳm, bao trùm sự im lặng, nhưng từ trong đó lóe lên những tia lửa rực cháy, như thể sắp sửa bùng nổ và thiêu rụi tất cả.

“Sở Dịch Lan.” Thẩm Liên tiến lại gần, hai bờ môi chỉ cách nhau một nửa ngón tay, gần như có thể chạm vào nhau: “Em dám gọi Chu Đường Tư đến đây, tát anh ta hai cái, anh dám làm như vậy với Trịnh Ca không?”

“Người lừa dối anh, xem anh như trò đùa, anh dám làm như vậy không?” Thẩm Liên với ánh mắt đầy sự xâm lược, không hề kém cạnh Sở Dịch Lan.

Họ như hai con thú hoang đang thử thách nhau, chuẩn bị lao vào cắn xé đối phương.

Thậm chí trong không khí cũng tỏa ra mùi máu tanh.

Giống như cũng có một cảm xúc khác.

Đôi mắt Sở Dịch Lan tối lại, anh nhìn chằm chằm Thẩm Liên mà không nói một lời.

Thẩm Liên không nhận được câu trả lời mà mình muốn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Thẩm Liên ngồi dậy rồi từ từ bước xuống khỏi sofa, cuối cùng đứng đối diện Sở Dịch Lan. Đôi môi mỏng hé mở, thốt ra hai chữ: “Nhát gan.”

Rầm!

Chiếc bàn bị hất tung khi Sở Dịch Lan đứng bật dậy, khí thế của anh mạnh mẽ đến mức kinh người! Thẩm Liên không nghi ngờ gì, anh có thể xé nát mình ngay lập tức.

Nhưng thế thì sao?

Thẩm Liên thích một người, cưng chiều và nâng niu là một chuyện, nhưng đồng thời trong lòng cậu không thể chấp nhận bất cứ một hạt cát nào.

Dù Trịnh Ca có là cây cối lớn lên trong tim Sở Dịch Lan thì Thẩm Liên cũng sẽ nhổ tận gốc rễ!

Đau khổ cũng tốt hạnh phúc cũng được, cậu nhất định phải khắc tên mình vào máu thịt của Sở Dịch Lan.

Đó là tình yêu, cũng là quy tắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play