Tiền Cao không quen biết Phùng Duyệt Sơn, lại càng không có cơ hội tiếp xúc với Sở Dịch Lan, chỉ cảm thấy nhóm người này có khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết là loại người không thiếu tiền.
Trong số đó, có một người nhìn rất quen mặt. Tiền Cao hồi tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra đó là cậu chủ nhỏ của một công ty truyền thông nào đó!
Thực tế thì cậu chủ nhỏ này cũng chỉ là một tên đàn em theo đuôi của Phùng Duyệt Sơn mà thôi.
Trong bầu không khí im lặng, Sở Dịch Lan cất lời: “Vì sao không nói với tôi?”
“Em cũng không nghĩ tới.” Thẩm Liên đáp, giọng điệu càng trở nên đáng thương hơn: “Hơn nữa, em cũng không có cách liên lạc với anh.”
Mọi người: “...”
Phùng Việt Sơn chậc một tiếng rồi lắc đầu, dáng vẻ này đúng là một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương.
Tiền Cao thì cảm thấy khuôn mặt gã như sắp bị xé rách bởi cảm giác phi lý đến nực cười. Không phải chứ, vậy cái người bạo lực vừa nãy đập phá đồ trong phòng là ai vậy?!
Lúc này, Lưu Khải Thịnh ôm cái tóc giả bước ra, không thể kìm nén được sự tức giận, ông ta đẩy phăng Tiền Cao đứng trước mặt, hét chói tai: “Thẩm Liên, tên đê tiện đó đâu?!”
Nghe vậy, Sở Dịch Lan khẽ ngước mắt lên, bầu không khí giống như sắp có bão tố.
“Súc miệng cho ông ta đi.”
Hai vệ sĩ bước ra từ phía sau, nhanh chóng khống chế Lưu Khải Thịnh.
Cơn giận dữ trên mặt Lưu Khải Thịnh còn chưa kịp tan đi đã bị sự hoang mang và sợ hãi thay thế, trông cực kỳ hài hước.
“Được rồi, chỗ này cứ để tôi lo.” Phùng Duyệt Sơn lên tiếng: “Tốt nhất là cậu mang theo...” Phùng Duyệt Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chim hoàng yếncủa cậu, xem thử có bị thương nặng không.”
Dù gì thì dáng vẻ của Thẩm Liên lúc này trông giống như sắp gục ngã, chuẩn bị ngất xỉu đến nơi rồi.
Trong thoáng chốc, Tiền Cao còn nghĩ rằng chắc hẳn là tai mình đã nghe nhầm. Chim hoàng yến? Chim hoàng yến gì chứ?! Từ lúc nào mà Thẩm Liên lại trèo cao được thế?
Ngay sau đó, Phùng Duyệt Sơn vòng tay ôm lấy cổ Tiền Cao, sức lực không hề nhẹ: “Đi, chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao? Hôm nay tôi cho các cậu uống say thì thôi.”
Năm người bao gồm cả Lưu Khải Thịnh, không ai thoát được.
Không phải là Phùng Duyệt Sơn đang giúp Thẩm Liên, mà là bởi vì hiện giờ Thẩm Liên là người của anh em của anh ấy. Cho dù có là món đồ chơi hay chỉ là hứng thú nhất thời thì đó cũng là chuyện sau cánh cửa đóng kín của cậu ấy, không tới lượt mấy kẻ không ra gì này đặt quy tắc lên đầu Thẩm Liên.
Huống hồ, chẳng lẽ họ không thấy Sở Dịch Lan đã nổi giận sao?
“Thẩm Liên? Thẩm Liên!” Tiền Cao run rẩy gọi hai tiếng, nhưng miệng đã bị Phùng Duyệt Sơn chặn lại.
Thẩm Liên chẳng thèm để ý đến gã, Tiền Cao cũng không phải loại người tốt lành gì.
Đám người kia vừa đi, như thể họ mang theo cả xương cốt của Thẩm Liên đi luôn vậy.
Cậu yếu ớt tựa vào người Sở Dịch Lan, lí nhí than thở: “Sở gia, em đau quá.”
Sở Dịch Lan: “Không nhìn ra.”
Quả thật Thẩm Liên có hơi làm bộ, chỉ cần Sở Dịch Lan liếc mắt là nhận ra ngay.
Thế nhưng, người này lại ôm lấy eo và bụng, trông có vẻ như khó chịu thật.
Buổi nhậu của Sở Dịch Lan đành đổ bể, anh đưa Thẩm Liên lên xe, bảo tài xế lái xe tới bệnh viện.
Tất nhiên Thẩm Liên sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
Lúc đầu, cậu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Sở Dịch Lan, sau đó dần dần dựa sát vào người anh. Dù cảm nhận được sự tức giận rõ rệt từ người đàn ông, Thẩm Liên cũng không sợ, cậu giả bộ như kiệt sức, tựa đầu lên vai Sở Dịch Lan.
Hương thơm mộc mạc pha lẫn mùi tùng hương tràn vào mũi khiến Thẩm Liên cực kỳ thích.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tài xế qua gương chiếu hậu, Thẩm Liên đặt một tay lên ngực Sở Dịch Lan.
Giọng Sở Dịch Lan không lộ rõ cảm xúc: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Liên rên rỉ: “Sở gia, có ai từng nói với anh là cơ ngực của anh rất rắn chắc chưa?”
Tài xế chỉ mong kiếm được thứ gì đó để bịt kín tai mình lại.
Sở Dịch Lan nghiêm giọng: “Bỏ tay ra!”
Thẩm Liên lại làm như không nghe thấy: “Sở gia, hôm nay buổi ghi hình có Trịnh Ca, em chẳng thèm để ý đến cậu ta.”
Sở Dịch Lan thích Trịnh Ca, suy nghĩ này làm Thẩm Liên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không nghe thấy Sở Dịch Lan đáp lại, Thẩm Liên tò mò ngẩng đầu lên: “Anh không trách em à?”
Từ góc độ này, cậu có thể thấy rõ đường quai hàm sắc sảo và gọn gàng của người đàn ông.
Sở Dịch Lan vẫn lặp lại câu trước đó: “Bỏ tay ra, nếu không tôi ném cậu xuống xe.”
Thẩm Liên lập tức bỏ tay ra, nhưng không phải vì sợ hãi. Cậu đột nhiên nhíu mày, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, Thẩm Liên đặt tay lên ngực, không kìm được mà ho sặc sụa.
Sở Dịch Lan lập tức nhìn cậu.
Thẩm Liên cảm giác như phổi mình bị xì hơi, càng cố nhịn thì càng khó thở.
Không lâu sau, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, lúc này cậu mới thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đợi đến khi lấy lại được hơi thở, Thẩm Liên lại tựa vào người Sở Dịch Lan.
Lần này, Sở Dịch Lan không nói lời phản đối nào.
“Cậu đánh nhau với quản lý của mình à?”
Thẩm Liên không biết tại sao Sở Dịch Lan lại để ý tới Tiền Cao, nhưng điều đó không quan trọng. Cậu khàn giọng đáp: “Không, Tiền Cao đưa em tới đó. Người phụ trách quảng cáo Thiên Hà muốn ngủ với em.”
Cậu không giấu giếm gì, dù sao thì Sở Dịch Lan cũng có thể dễ dàng tra ra.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Liên bắt đầu bịa chuyện: “Em nghĩ, mình phải giữ gìn trong sạch vì Sở gia, thế nên em phản kháng.”
Sở Dịch Lan: “Ồ? Cậu phản kháng thế nào?”
“Ai đấm em một cú, em đấm lại một cú.”
“Đánh theo lượt à?”
“Ừm ừm.”
Sở Dịch Lan: “…” Trong miệng không có câu nào là thật.
Sở Dịch Lan đi theo lối ưu tiên, vừa tới bệnh viện đã có người đỡ Thẩm Liên lên cáng chuyển viện.
Thẩm Liên - người cố gắng gượng cả quãng đường, giờ vừa nằm xuống đã bất tỉnh nhân sự.
Khi cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Sở Dịch Lan đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng.
Ban đầu Sở Dịch Lan đoán rằng tình hình có thể sẽ nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Trên người Thẩm Liên có nhiều vết bầm tím, dây chằng ở chân bị tổn thương hai chỗ, một mảng lớn trên eo bị bầm tím tụ máu và một cái xương sườn bị gãy.
Chỉ thiếu chút nữa là sẽ đâm vào phổi, vậy mà cậu vẫn giống như một chiếc quạt máy hỏng, cứ rì rầm nói chuyện với Sở Dịch Lan suốt cả đường đi.
Bác sĩ phụ trách kiểm tra không nhịn được mà thốt lên: “Ý chí của bệnh nhân thật sự rất kiên cường.”
Nếu đổi lại là người bình thường, với những vết thương này, ít nhất cũng phải rên rỉ vài tiếng. Nhưng Thẩm Liên, từ lúc kiểm tra cho tới khi vào phòng bệnh, dù tỉnh dậy mấy lần giữa chừng nhưng vẫn không hé răng lấy một lời.
Thực ra, còn có người thảm hơn cậu.
Lưu Khải Thịnh và Tiền Cao cùng đám người kia bị Phùng Duyệt Sơn chuốc rượu đến mức chỉ thiếu điều phải bò ra khỏi cửa. ( truyện trên app t.y.t )
Ban đầu, Phùng Duyệt Sơn đã tính tha cho họ, nhưng ai ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Sở Dịch Lan.
“Người đâu?”
Phùng Duyệt Sơn nhìn về phía cách đó không xa: “Đang bò loạn dưới đất đây. Yên tâm, họ uống không ít, giúp Thẩm Liên trả thù rồi.”
“Lưu Khải Thịnh.” Sở Dịch Lan lời ít ý nhiều: “Bẻ gãy một chân của ông ta cho tôi.”
Phùng Duyệt Sơn ngồi bật dậy từ sofa: “Cậu nói nghiêm túc à?”
Sở Dịch Lan: “Thẩm Liên gãy một xương sườn.”
Phùng Duyệt Sơn: “…”
Không phải chứ anh em, tôi không hiểu nổi cậu nữa rồi. Trước đây, Thẩm Liên vì Chu Đường Tư mà đối đầu với Trịnh Ca, chẳng phải cậu cũng rất khó chịu với cậu ta sao? Mới ở bên nhau có vài ngày mà thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ thế này.
Nhưng Phùng Duyệt Sơn lại cảm thấy vui. Từ khi Sở Dịch Lan bị hủy dung nhan, anh luôn tĩnh lặng u ám, nhưng mấy ngày gần đây lại dường như tràn đầy sức sống.
Nếu nguyên nhân là do Thẩm Liên thì Phùng Duyệt Sơn cũng chấp nhận.
Cho dù là thật hay giả, chỉ cần làm anh em mình vui vẻ, mặt mũi này anh ấy nhất định phải giữ.
“Hiểu rồi.” Phùng Duyệt Sơn cúp điện thoại, xách chai rượu đứng dậy.
Tiền Cao nhìn mặt Phùng Duyệt Sơn lúc này lạnh tựa như một Tu La, đến khóc cũng không khóc nổi.
Thẩm Liên có hậu thuẫn lớn như vậy, đến bây giờ gã hoàn toàn không biết! Từ giờ trở đi, gã thề sẽ không bao giờ bắt nạt Thẩm Liên nữa, tiền nợ Thẩm Liên cũng nhất định sẽ trả đủ từng xu!
Chai rượu của Phùng Duyệt Sơn giáng xuống, kèm theo tiếng hét thảm thiết đến chói tai.
Lưu Khải Thịnh ôm lấy chân phải, không nói được lời nào, cuộn tròn lại như một đống thịt mỡ, đau đớn vô cùng tận.
Phùng Duyệt Sơn ngạc nhiên quay đầu, nhìn Tiền Cao đang run cầm cập: “Không phải chứ, tôi có đánh anh đâu, anh la cái quái gì chứ!”