Trước đó tình huống quá hỗn loạn nên sự có mặt của Lư Ân trong đám người này chưa bao giờ được chú ý nhiều. Chỉ đến khi Úc Chiêu lên tiếng hỏi thì mọi người mới chợt nhận ra Lư Ân đáng lẽ phải ở đây nhưng giờ lại không thấy đâu.
Sắc mặt Tống Dương lập tức sa sầm. Hắn nhanh chóng nhận ra có điều không ổn: “Người đâu, lập tức đi tìm Lư Ân!”
“Là thi thể thì cứ mang thẳng đến đây.” Úc Chiêu bình thản bổ sung.
Không khí bỗng nhiên trầm xuống. Mọi người đều ngẩn ra, trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Trong lúc chờ tin tức, Úc Chiêu nhét lại chiếc túi trong tay vào lòng Ngụy Minh Dã, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt rõ ràng muốn nói lại thôi của hắn. Không để tâm đến hắn nữa, cô tập trung chữa trị cho những người bị thương.
Suốt quá trình đó, Ngụy Minh Dã vẫn lặng lẽ theo sau, vừa đi vừa len lén quan sát sắc mặt cô. Dù khuôn mặt Úc Chiêu không có chút biểu cảm nào nhưng hắn lại có cảm giác như mình đã làm sai điều gì. Đôi tay dài, chân dài của hắn không biết nên đặt ở đâu, trông có chút luống cuống.
“Úc Chiêu.” Hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng. “Cô đang giận tôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play