Lư Ân lo lắng không yên dẫn Úc Chiêu và những người khác ngồi xuống. Úc Chiêu lên tiếng: “Nói hết những gì anh biết về tình huống xảy ra sau khi tên dị năng hệ tâm linh kia xuất hiện đi.”
Tống Dương và những người khác cũng đồng loạt nhìn sang khiến áp lực trên vai Lư Ân càng nặng nề hơn. Hắn chỉnh lại sắc mặt rồi cố gắng nhớ lại: “Người đó tên là Lan Tây, ba ngày trước đã đến căn cứ. Hắn nói mình là một kẻ lưu vong, trước đây từng có một đội ngũ nhưng tất cả đã lần lượt chết trong khu vực Tuyết Quỷ, chỉ còn lại một mình hắn. Tôi thấy hắn đáng thương nên đã cho hắn tạm trú, sau đó mới báo cáo lại.”
“Chỉ có một mình hắn đi được đến đây?” Thẩm Nhất Dục hỏi. “Trên người có vết thương không?”
Một dị năng giả hệ tâm linh bình thường, ở vùng Tuyết Quỷ đối mặt với hiểm nguy đến mức toàn bộ đồng đội đều chết, vậy mà vẫn có thể một mình đi đến căn cứ tìm kiếm sự giúp đỡ. Chuyện này nghe qua đã thấy không hợp lý.
Lư Ân hơi lúng túng: “Hắn có bị thương nhưng không quá mức nghiêm trọng. Hắn giải thích rằng nhờ đồng đội bảo vệ nên mới thoát được.”
Hắn len lén nhìn về phía Úc Chiêu. Hắn đã nhận ra, dù là Tống Dương của quân đoàn Hoa Hồng Trắng hay ngay cả thanh niên tóc bạc mà Tống Dương tôn kính kia thì bọn họ đều không trực tiếp chất vấn hắn. Người duy nhất thực sự quyết định mọi chuyện chính là cô gái trẻ này.
Giờ đây việc Lan Tây là một kẻ có dị năng hệ tâm linh đã trở thành sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa, hắn còn được xác định là công cụ để công kích Úc Chiêu. Nếu cô cho rằng bản thân hắn cũng có liên quan vậy thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT