Một tiếng kẽo kẹt vang lên, xe phanh gấp dừng lại trên nền tuyết trắng.
Úc Chiêu theo phản xạ ngả người về phía trước nhưng bị dây an toàn giữ chặt. May mắn thay, thời đại này vẫn còn những người thường không bị dị hóa nên chức năng dây an toàn chưa bị loại bỏ. Nhờ vậy mà cô tránh được hậu quả thảm khốc khi đầu đập vào kính.
“Mình có phải không nên nói chuyện khi đang ngồi trên xe không nhỉ?” Cô lẩm bẩm.
“Xin lỗi, Úc Chiêu các hạ!” Lúc này Yến Tĩnh Thu mới giật mình phản ứng lại, sau đó vội vàng kiểm tra tình trạng của Úc Chiêu. Cô nhất thời quên mất rằng dù có bị va đập, hay thậm chí đầu bị nứt toác thì Úc Chiêu cũng sẽ không sao.
Úc Chiêu xua tay ra hiệu bản thân không có việc gì. Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Yến Tĩnh Thu cứng lại, sau đó chậm rãi siết thành quyền.
Lúc này, cô cảm thấy mình có lẽ đã hiểu sai ý của Úc Chiêu. Hô hấp vốn dồn dập dần bình ổn trở lại. Cô đang định khởi động xe lần nữa thì giọng Úc Chiêu lại vang lên phía sau: 
“Yến đội trưởng, tham vọng của cô… rốt cuộc sẽ đưa cô đi xa được đến đâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play