Tiếc là không biết tại sao, Tạ Thừa chỉ lạnh lùng chỉ tay về phía chiếc bàn bên kia, bộ dạng đầy cảnh giác:
“Đặt ở đó.”
Anh ta ra hiệu cho Lan Hi để cốc nước ở nơi xa anh ta nhất.
Lương Địch từng nói, một cấp dưới giỏi là người luôn có thể làm cho cấp trên vui vẻ, cười rạng rỡ.
Nhưng với dáng vẻ hiện tại của Tạ Thừa, Lan Hi cảm thấy tình trạng của anh ấy dường như còn nghiêm trọng hơn trước. Trước khi cô bước vào phòng bệnh, sắc mặt anh ta cũng đâu có đen đến thế.
Phải làm cho anh ấy vui lên mới được!
Lan Hi nhớ đến hướng dẫn nói rằng, chỉ cần là con người thì ai cũng thích nghe những lời khen ngợi. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, thậm chí còn thức cả đêm để học thuộc những bài văn khen sếp tìm được trên mạng.
Cô hắng giọng, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thừa:
“Thừa tổng, tôi là người may mắn khi có ngài dẫn dắt, bao dung lỗi lầm của tôi, cho tôi tiền tiêu, chỉ đường cho tôi, chăm sóc tôi, mà người đó chính là ngài – vị sếp đáng kính nhất của tôi! Ngài dẫn dắt cuộc đời tôi, soi sáng tôi bằng ngọn đèn...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play