Ánh đèn phía trên rực rỡ, Tiểu Bạch nằm trong ổ của mình gặm đồ ăn vặt dành cho chó như một sự bù đắp vì hôm nay không được ra ngoài chơi. Đột nhiên, có tiếng ly thủy tinh rơi vỡ vang lên. Nó ngẩng đầu, đôi tai giật giật, tứ chi vươn dậy, bước về phía phát ra âm thanh, dường như đó là hướng của bố mẹ.
Nó tiến gần lại, nhìn thấy một vũng nước lớn làm ướt cả tấm thảm lông xù, chỗ mà nó hay lăn lộn nhất. Nó hướng về hai người trên ghế sô pha: Gâu! Gâu!
Không ai để ý đến nó, Tiểu Bạch không nản lòng, đi thêm vài bước nữa. Bất ngờ, một chiếc gối ôm bị ném tới. Nó nhanh chóng né sang một bên, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt giận dữ của bố. Một tiếng “gâu” yếu ớt không còn đủ can đảm để thốt ra.
Lúc này, Thôi An Tĩnh bị đè dưới thân anh, vừa rồi cô vô tình chạm phải ly nước trên bàn trà khi giơ tay lên, trong sự hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng vỡ của chiếc ly. Hiện tại, đôi môi cô cuối cùng cũng có thể thở một cách tự do, cô bất giác khẽ nhổm người dậy, nhìn xuống sàn: “Có phải em làm rơi ly không?”
Vừa mới nhổm người lên được hai giây, eo cô bị kéo lại, ép xuống.
Giọng anh khàn đặc: “Không quan trọng.”
Bàn tay buông thõng bên mép sô pha của cô bị anh nắm chặt. Cô quay đầu, để lộ chiếc cổ thanh tú. Ánh mắt của người đàn ông phía trên dán vào làn da ấy, nghĩ đến câu cô vừa nói, anh nhanh chóng cúi xuống rồi cắn nhẹ và liếm qua: “Thật sự có thể để lại dấu sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play