Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Y Thông nhanh chóng đón tiết Sương Giáng(*). Là một thành phố phía Bắc, khi vào tiết cuối của mùa thu, cái lạnh cũng âm thầm kéo đến nơi này.

(*): là tiết khí thứ mười tám trong hai mươi bốn tiết khí trong năm, nằm sau tiết khí Hàn Lộ và cũng là tiết khí cuối cùng của mùa thu, đánh dấu khoảng thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn và sương giá bắt đầu xuất hiện. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch.

Năm giờ sáng, Thôi An Tĩnh mới xong việc, về tới Nghi Đồng đã là sáu giờ sáng. Cô ngủ tới năm giờ chiều, mơ màng tháo bịt mắt, đưa tay tắt chuông báo thức, rồi tiếp tục nằm lì trên giường, mãi mười phút sau mới lười biếng rời khỏi giường để đi rửa mặt.

Tối nay không có lịch trình, Thôi An Tĩnh dự định xuống lầu mua chút đồ về nấu ăn. Dự báo thời tiết cho biết bảy giờ tối sẽ có mưa bão cục bộ, đây là trận mưa lớn nhất ở Nghi Đồng trong vài năm trở lại đây. Cô kéo rèm cửa sổ, quả nhiên bên ngoài đã có mây đen dày đặc, âm u tới nỗi cả cây cối cũng có vẻ nghiêng ngả.

Chiếc điện thoại đang sạc trên bàn rung lên, cô không để ý, tới lúc thay giày xong thì cuộc gọi đã tự ngắt. Mở cửa bước ra, bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, cô giương ô, bước vào cơn mưa.

Siêu thị trong ngày mưa bão vậy mà vẫn khá đông người, cô chỉ định mua chút rau và trái cây mà cũng phải xếp hàng tới mười phút mới tính tiền xong. Trên đường về, cô đột nhiên nhớ ra bật lửa ở nhà hết gas, cô lại vòng vào một tiệm nhỏ.

Không thấy chủ tiệm đâu, Thôi An Tĩnh đang định rời đi thì điện thoại trong túi reo lên, cô dừng lại nghe máy: “Chị Bùi.”

“Em đọc xong kịch bản phim điện ảnh của đạo diễn Lý chưa?”

Nghe thấy tiếng ai đó thu ô, Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn, một bóng lưng thoáng chốc biến mất giữa những kệ hàng của tiệm, thấy không phải là chủ tiệm, cô đứng nép qua một bên.

“Vâng, khá ổn ạ.”

“Vậy thì tốt, em phải nắm bắt cơ hội ở bộ phim này cho tốt, đây là phim điện ảnh đầu tiên em nhận sau khi vào nghề, rất quan trọng đấy.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Còn nữa, chị đã được duyệt nghỉ thai sản, ngày mai công ty sẽ sắp xếp cho em một quản lý mới, chị đã bàn giao công việc cho cô ấy rồi, em cứ nghe theo sắp xếp của cô ấy là được.”

“Ai vậy ạ?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây: “Là người mới được công ty tuyển vào.”

“...”

“Nhưng người ta có chỗ dựa vững chắc.”

Lý Bùi cũng không biết nói thế nào, chỉ thở dài một tiếng ở đầu bên kia. Vốn dĩ cô ấy là một quản lý vàng của công ty được sắp xếp để dẫn dắt Thôi An Tĩnh, ai ngờ Cố Minh lại đổi sang cho một người mới, nhưng tình huống như vậy cũng không quá bất ngờ. Thôi An Tĩnh nổi tiếng là người cứng đầu, anh ta buộc phải dùng cách chèn ép để buộc cô nhượng bộ.

Nhưng cô ấy tin chắc, cách này hoàn toàn vô dụng với Thôi An Tĩnh.

Dù vậy, cô ấy vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chờ chị nghỉ xong và quay lại, có lẽ cũng không làm việc cùng em nữa, hay là em dành chút thời gian, nói chuyện với tổng giám đốc Cố, dỗ dành anh ấy một chút nhé?”

Nghe thấy hai chữ “dỗ dành,” biểu cảm bình thản của Thôi An Tĩnh có chút rạn nứt, lông mi cô cụp xuống, giọng điệu không thay đổi: “Em biết rồi. Chị Bùi, trước đây em có nói với chị em muốn chuyển trọng tâm công việc sang Hương Lâm, chị có…”

Lý Bùi: “Em yên tâm, chị chưa nói với Cố Minh.”

Nói với anh ta, anh ta sẽ đồng ý sao?

“Chị đã nói qua với người tiếp nhận công việc của chị rồi, sẽ cố gắng nhận hoạt động ở Hương Lâm.”

“Cảm ơn chị.”

“An Tĩnh, thật ra tài nguyên giữa Nghi Đồng và Hương Lâm không chênh lệch nhiều, em chuyển sang Hương Lâm là vì muốn gần nhà hơn sao?”

Cô ấy nhớ, Thôi An Tĩnh là người Nam Giang.

Thôi An Tĩnh: “Chỉ là một trong những lý do thôi.”

Mưa lớn đổ xuống mái hiên như những viên ngọc to, vô số sợi bạc quét sạch mọi tạp chất giữa đất trời.

Nghi Đồng rất tốt, chỉ là cô không thích.

Cái lạnh lướt qua cánh tay, gây ra một cơn ớn lạnh, đột nhiên cô bị ai đó va phải, đồ trong tay suýt rơi xuống. Thôi An Tĩnh vội cúp máy, nghiêng đầu thì phát hiện không biết từ lúc nào đã có một người đứng bên cạnh, cô ngước lên, đối diện với gương mặt của người đàn ông.

Người đàn ông có diện mạo rất điển trai, vẻ mặt anh thản nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm, chân mày còn đọng nước, lông mi dày tạo thành một bóng râm. Anh không hề lúng túng, môi khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp, khi cất tiếng nghe rất lạnh nhạt.

Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, dù đã từng gặp nhiều người đàn ông đẹp trai trong giới giải trí, nhưng lúc này đây, trong lòng cô vẫn có chút choáng ngợp.

Bên tai là tiếng gió rít gào, cả vành tai cũng lạnh lẽo, Thôi An Tĩnh vô thức nín thở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh nói với cô một câu xin lỗi.

Cửa tiệm này rất nhỏ, bảng hiệu màu đỏ vuông vức, trên đó ghi mấy chữ “Cửa hàng nhỏ giá rẻ” bằng màu trắng, cũ kỹ và lụp xụp. Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, chắc cô chỉ cao đến vai anh, áp lực đè nặng, cô khẽ lắc đầu với anh, sau đó thản nhiên nhích sang trái một bước nhỏ, cách xa anh hơn.

Ánh mắt Tạ Hành Ngôn dừng lại trên đỉnh đầu cô, tròn tròn, cô gái đeo khẩu trang, không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy được chiếc mũi nhỏ nhô ra, cô đứng đây, vừa đủ chạm vai anh, thân hình mỏng như tờ giấy, rất nhanh anh đã rời mắt đi.

Lúc này, ông chủ bước vào, vừa thu ô vừa áy náy nói: “Thật xin lỗi, lúc nãy nhà kho bị ngập nước.”

Ông chủ mở tiệm này đã gần mười năm, đều quen biết hết hàng xóm láng giềng, khách tới đây hầu như đều thân thiện, bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói đôi câu, nhưng lần này, hai người kia lại chẳng ai đếm xỉa tới lời ông ấy.

“...”

Không khí có chút ngượng ngập, ông chủ gãi gãi mũi, thấy họ vẫn còn đợi, ông ấy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hai người cần gì? Để tôi lấy cho.”

“Phiền ông lấy cho tôi cái bật lửa.”

“Cho tôi một bao thuốc.”

Lần này, cả hai người lại đồng thanh.

Ông chủ cười vui vẻ.

“Haha, thú vị ghê.”

Tạ Hành Ngôn để ý tới ánh mắt trêu đùa của ông chủ, đáp lời với sắc mặt không đổi: “Tiện thể lấy thêm bật lửa.”

Ông chủ cười hihi: “Được rồi!”

Thôi An Tĩnh thanh toán xong trước, cô giương ô bước ra khỏi tiệm, vừa ra đến cửa thì bị một cậu bé vụng về đâm sầm vào, đồ trên tay cô văng ra, hai quả táo lăn một vòng rồi rơi xuống vũng nước, cậu bé vội quay đầu xin lỗi.

Trái tim Thôi An Tĩnh như chìm xuống cùng với hai quả táo đó.

Aaa, lúc này đây... cô mang theo tâm trạng không vui liếc nhìn đối phương, thấy là một học sinh trung học, Thôi An Tĩnh chỉ có thể cố nén cơn tức giận sắp bùng phát, lắc đầu và nói không sao.

Sau khi nhặt lên, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ mà ném mạnh vào thùng rác, cô giẫm lên vũng nước, không quay đầu lại mà đi thẳng, mặc kệ nước bẩn bắn hết lên chân.

Tạ Hành Ngôn đi ra sau, thu hết cảnh tượng vào mắt, mưa không giảm, anh thu lại ánh nhìn rồi quay vào tiệm lấy thêm một chiếc ô.

Ngày hôm sau, Thôi An Tĩnh đến công ty, trong lúc chờ thang máy, cô gặp Cố Minh, bên cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, gương mặt lạ lẫm.

Anh ta mặc một bộ vest đen, đeo cà vạt màu nâu, tay cầm cặp tài liệu đứng ở bên trái cô, khuôn mặt luôn chỉ có một biểu cảm duy nhất, cằm hơi nhếch lên, không mấy khi cười. Cô gái đứng bên cạnh anh ta vừa bước đến đã tự nhiên chào hỏi: “Hello.”

“...”

Thôi An Tĩnh giữ phép lịch sự, đáp lại một câu thân thiện: “Chào.”

Sau đó cô quay sang nhìn Cố Minh: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Cố.”

Thấy cô chủ động lên tiếng, Cố Minh mới từ từ quay đầu nhìn cô, gật đầu và giới thiệu: “Đây là Tạ Câu Nguyệt, quản lý mới của em.”

Thôi An Tĩnh lại nhìn về phía cô gái trước mặt, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô. Cô kín đáo quan sát.

Tạ Câu Nguyệt là một tiểu thư nhà giàu da trắng dáng đẹp điển hình, tóc xoăn màu hạt dẻ, mi giả được dán sát, trang điểm tỉ mỉ, cả người đều là đồ hiệu.

Thôi An Tĩnh một lần nữa nở nụ cười với cô ấy. Khoảnh khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu câu nói của Lý Bùi: “Nhưng người ta có chỗ dựa vững chắc.”

Sau khi chào hỏi sơ qua, đến tầng làm việc, Cố Minh gọi hai người vào văn phòng nói chuyện một lúc, xong việc, Cố Minh bảo cô ở lại.

Cửa đóng lại lần nữa.

Thôi An Tĩnh vẫn giữ nụ cười thường trực: “Tổng giám đốc Cố còn chuyện gì nữa sao?”

“Trước hết hãy thu lại nụ cười của em đi.” Cố Minh không ngẩng đầu lên.

“Tối nay có rảnh không?”

Thôi An Tĩnh nghĩ ngợi: “Không rảnh.”

Cố Minh ngẩng đầu lên.

Thấy vẻ mặt không vui của anh ta, Thôi An Tĩnh giải thích: “Sáng mai có hoạt động, buổi tối phải bay đến Hương Lâm.”

“Em cũng tích cực tham gia hoạt động ở Hương Lâm quá đấy.” Cố Minh cười khẩy.

“...”

“Thôi được, muốn đi thì đi vậy. Tôi cho em hai cuốn sách, em xem thử có cần không.”

Thôi An Tĩnh cúi đầu, một cuốn sách dày cộp được vứt ra trước mặt cô, là sách kiến trúc phương Tây.

Đôi mắt cô sáng lên: “Có phim liên quan tới phương diện này à?”

“Với trạng thái hiện giờ của em, làm gì có phim nào.” Cố Minh buột miệng thốt ra một câu công kích.

Ánh mắt Thôi An Tĩnh tối lại.

Cố Minh liếc nhìn cô một cái, anh ta dừng lại một chút, giọng dịu đi: “Mấy ngày trước không phải em chia sẻ lại một khóa học kiến trúc lên vòng bạn bè sao? Tôi nhờ người bạn ở nước ngoài mua cho em mấy cuốn sách này, rảnh rỗi thì mở ra xem, mấy ngày nữa tôi sẽ kiểm tra.”

Khoảnh khắc này, trong đầu Thôi An Tĩnh lướt qua cả ngàn dấu chấm than!

Đó là khóa học của em trai cô mà...

Sao anh ta lại hiểu lầm là cô có hứng thú với lĩnh vực này...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thôi An Tĩnh ôm hai cuốn sách ra khỏi văn phòng, bắt gặp một đồng nghiệp nam đi tới, thấy sách cô cầm trong tay, người đó nhanh chóng hỏi: “An Tĩnh, dạo này cuối cùng cũng nhận phim rồi à?”

“...”

Trước khi rời công ty, Thôi An Tĩnh đã đi gặp riêng Tạ Câu Nguyệt để nói chuyện một chút, xác nhận xong công việc gần đây, tìm hiểu thêm về nhau, lúc này cô mới biết, Tạ Câu Nguyệt bằng tuổi cô, điều này khiến cô có chút khó xử, e rằng trong công việc hai người sẽ xảy ra bất đồng, nhưng quá trình nói chuyện phiếm lại khá hợp nhau, điều này làm cô bớt đi phần nào lo ngại.

Lúc trở về Nghi Đồng đã là hai ngày sau. Sau khi hạ cánh, đã là mười giờ tối.

Đến bãi đỗ xe ngầm, Thôi An Tĩnh đi về phía chỗ đỗ xe thường ngày, Tạ Câu Nguyệt gọi cô lại: “An Tĩnh, quên chưa nói với cô, hôm nay bác tài xế nghỉ ốm rồi, chắc không đến đón chúng ta được.”

Thôi An Tĩnh dừng bước: “Ồ không sao, vậy gọi xe đi.”

Đang định đi, người phía sau lại nói: “Xe đến rồi.”

Nhanh vậy sao?

Thôi An Tĩnh thầm nghi hoặc trong lòng, lúc quay lại thì nhìn thấy Tạ Câu Nguyệt vẫy tay về một hướng, nhìn theo ánh mắt cô ấy, một chiếc xe màu đen kín đáo đang đi tới.

Xe dừng trước mặt hai người, Thôi An Tĩnh liếc nhìn Tạ Câu Nguyệt, như đang hỏi có phải là chiếc xe này không? Thấy cô ấy gật đầu, cô mới xếp hành lý vào rồi chui vào xe.

Đợi Tạ Câu Nguyệt yên vị, Thôi An Tĩnh mới nói với người tài xế phía trước: “Bác tài, đi đến…”

Giọng nói đột ngột dừng lại, cô quay sang hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

Tạ Câu Nguyệt báo tên một nơi.

Thôi An Tĩnh: “Đi đến Thiển Loan trước, sau đó đến Tây Thượng Vân Các.”

Cô vừa nói xong, Tạ Câu Nguyệt cười khúc khích.

Thôi An Tĩnh không hiểu: “Cô cười gì vậy?”

Tạ Câu Nguyệt vô tội lắc đầu: “Không có gì.”

Xe khởi động, Thôi An Tĩnh tháo kẹp tóc, xõa tóc xuống và dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Tạ Câu Nguyệt nghịch điện thoại một lúc, lúc thấy chán, cô ấy ném điện thoại đi rồi nói: “Anh, nhất định phải đưa nghệ sĩ của em về nhà an toàn nhé.”

Người đàn ông lái xe không nói gì, cô ấy biết anh đã nghe thấy, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Qua một thời gian nữa, Nghi Đồng sẽ có tuyết rơi.

Thôi An Tĩnh ngủ một giấc rất lâu, khi tỉnh dậy thì xe đã đỗ trước khu nhà cô.

Lời dặn dò trước khi nghỉ phép của chị Bùi vẫn còn hiện rõ trong đầu, chị ấy ngàn vạn lần dặn cô “ngồi xe một mình nhất định đừng ngủ quên”, nhưng mới mấy ngày, cô đã quên sạch. Cô gượng dậy, kéo cửa xe, không mở được, khoảnh khắc này, lòng cô bỗng xốn xang, cả giọng nói cũng có chút căng thẳng: “Bác tài mở khóa giúp tôi.”

Cô không nhìn thấy mặt người đàn ông phía trước, chỉ cảm thấy hơi thở của mình đang bị anh ta chi phối theo từng cử động, tới khi nghe thấy tiếng khóa mở, cô mới dám thở hắt ra một hơi nặng nề.

Cô nói cảm ơn, mở cửa xuống xe. Không khó để nhận ra động tác có một chút hoảng loạn.

Sau khi xuống xe, một luồng gió lạnh tạt thẳng vào mặt, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào bên ngoài đã bắt đầu mưa.

Cũng may cô có thói quen mang theo ô, lấy ô từ trong túi ra và giương ô lên, lúc cô xuống xe, người đàn ông đã lấy hành lý từ cốp xe ra.

Mưa rơi mờ mịt, khuôn mặt không thể nhìn rõ trong xe đã ngày càng rõ nét.

— Thì ra là anh.

Là người đàn ông cô đã gặp ở tiệm nhỏ giá rẻ kia.

Anh xách chiếc vali hai mươi inch của cô như cầm túi xách, nhẹ nhàng bước tới, vẻ mặt thản nhiên, khí chất quá mức nghiêm túc, anh đứng trước mặt cô, áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy cô khiến cô muốn lùi lại.

Cô vẫn là lần đầu tiên thấy tài xế xe đẹp trai như vậy.

Nhận ra mình cứ mãi nhìn anh thì có chút không lịch sự lắm, cô vội vàng chuyển ánh nhìn, nhìn về ngọn đèn sau lưng anh. Người đi tới gần, hơi thở chợt ngừng lại, cô vô thức lùi lại, vô tình giẫm phải hòn đá, túi trên vai trượt xuống, một cuốn sách mới toanh rơi xuống đất.

Là cuốn sách kiến trúc mà Cố Minh đưa cho cô, lúc này đã bị làm bẩn, cô chưa kịp cúi xuống nhặt, ánh mắt đã vội vàng va phải ánh mắt anh, dũng khí và tự tin đã được tôi luyện dưới ánh đèn lúc này biến mất không còn dấu vết, đầu nóng lên, Thôi An Tĩnh ngay lập tức thốt lên: “Thanh toán qua Alipay(*) được không?”

(*): một ví điện tử tại Trung Quốc.

Vừa nói xong, suýt chút là cô muốn cắn đứt lưỡi của mình.

Cô xem nền tảng đặt xe không tồn tại à!! Đối phương có nghĩ cô là đồ ngốc không!!

Vừa rồi cô còn suýt xem anh là người xấu.

Đang lúc cô định nói gì đó để giải thích, người đàn ông đã dựng vali của cô lên trước mặt, anh liếc nhìn quyển sách nằm trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên rồi đưa cho cô: “Sách của cô đây.”

Thôi An Tĩnh ngơ ngác nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Khi cô còn định nói thêm điều gì đó, người đàn ông đã mở cửa ghế lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play