Ta nói với Hoắc Tiểu Kì: “Lúc đầu, ai nấy trong kinh thành đều cho rằng phụ thân con đã c h ế t. Không người nào nguyện ý gả vào Hoắc phủ ở góa. Một số kẻ còn bảo nếu Hoắc gia dùng vũ lực, thì người qua cửa sẽ là một cái x á c. Chỉ có ta! Ta không những vui vẻ gả mà còn giữ bổn phận, phụng dưỡng các trưởng bối của con, sao chàng có thể không thích ta cho được! Đúng không nào?”
Hoắc Tiểu Kì thay đổi tâm trạng trầm lặng thường ngày, hăng hái hỏi một câu: “Mẫu thân, ở góa là gì?”
Ngay lúc ta bối rối, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Ta ôm Hoắc Tiểu Kì, quay người bèn trông thấy một thân trường sam xanh thẳng tắp, lịch lãm nhưng không thiếu phần khí thế đe dọa đang đến gần.
Ta có thể cảm giác được những tia sáng đan xen phức tạp trong mắt Hoắc Y Cẩm. Hắn đối với ta đã không còn quá ác cảm như lần trước.
“Nhi tử xin thỉnh an phụ thân!”
Giọng Hoắc Tiểu Kì trong veo!
Nhưng Hoắc Y Cẩm thực sự bị dọa cho giật mình, thậm chí còn muốn nhảy sang một bên né đạn.
Dáng vẻ hoảng hốt của hắn khiến ta tức cười. Nghĩ mới thấy, hắn mới hai mươi hai, khó chấp nhận mình có đứa con trai lớn chừng này biết mấy!
Ha ha!
“Hừm!”
Hoắc Y Cẩm thấy ta lén cười, không nói gì nữa, phẩy tay áo bỏ đi.
Buổi tối, một nhà chúng ta quây quần bên bàn ăn, dùng bữa cơm đoàn viên đầu tiên.
Ta ân cần gắp thức ăn cho tướng công, chén đầy ắp sắp đổ cả ra ngoài.
Hoắc Y Cẩm lạnh lùng ngước lên nhìn ta: “Đây là cách cô lấy lòng tổ mẫu và mẫu thân ta sao?”
“Không có!” Nghe đồn phu quân mắt không chứa nổi sạn, ta thật thà nói: “Họ không cần ta lấy lòng. Chỉ cần ta sớm tối thắp ba nén hương trước tấm bảng tên chàng thì đã rất yêu quý ta rồi!”
“Hừ!” Hoắc Y Cẩm lại tức giận! Thật khó hiểu!
Ta âm thầm thở dài! Người sống quả nhiên khó hầu hạ hơn người chết!
Căn phòng rộng rãi, sáng sủa, có chăn êm nệm ấm của ta đã bị Hoắc Y Cẩm chiếm mất, ta chỉ đành chen vào chiếc giường nhỏ cùng Hoắc Tiểu Kì.
Một đêm trôi qua, người ta ê ẩm, chân thì chuột rút.
Sáng hôm sau, lúc ta đang duỗi người trước cửa thì Hoắc Y Cẩm đi tới.
Hắn nói với ta rằng hôm nay trong phủ có yến tiệc, dặn ta phải tiết chế một chút.
Thế này là lo ta xuất hiện làm hắn mất mặt à?
Trước kia, tiệc trong phủ của phụ thân cũng không cho ta lộ diện. Lỡ tình cờ bắt gặp, cũng sẽ giải thích rằng ta là nha đầu khờ ở nhà bếp.
Ta hiểu!
Cả ngày tiền viện đều rất náo nhiệt, còn mời gánh hát có cả ca nam, ca nữ.
Ta trốn trong phòng Hoắc Tiểu Kì học may vá, chưa từng ra khỏi cửa.
Tối đến, lúc đèn sắp tắt, Hoắc Y Cẩm phái người tới gọi ta, bảo ta ra tiền viện.
Ta nghi ngờ phải chăng hắn mắc chứng hay quên đứt quãng.
Đến tiền viện, phần lớn người đều đã ra về, số ở lại là những huynh đệ vào sinh ra tử cùng Hoắc Y Cẩm.
Ta vừa xuất hiện, có người bắt đầu la ó.
“Này này, tẩu phu nhân* đến rồi.”
(*cách gọi kính trọng đối với vợ của bạn.)
Hoắc Y Cẩm uống rượu, ngồi phịch xuống vị trí chủ tọa hệt như một ông lớn. Hắn không đồng ý, cũng không phản đối.
Những người xung quanh cũng loạng choạng, đều nở nụ cười khi trông thấy ta đến. Nhưng không một ai thực sự nháo nhào trước mặt ta.