Xem ra, những người này rất có quy củ trước Hoắc Y Cẩm.

Ta cười nhẹ rồi tiến đến bên Hoắc Y Cẩm, khẽ hỏi hắn có việc gì?

Hắn đẩy đĩa trái cây ta chưa từng thấy bao giờ tới trước mặt ta, nói rằng lát nữa có người đến và bảo ta giúp hắn đuổi người đi, sẽ có lợi cho ta.

Ta lặng lẽ cau mày.

Lúc sau, “người” Hoắc Y Cẩm nhắc đến xuất hiện.

Đầu đội mũ trùm, y áo vương bụi đường cũng không che lấp được vẻ đẹp động lòng.

Vừa vào nhà đã lao thẳng về phía Hoắc Y Cẩm.

“Hoắc ca ca, Tương nhi nghe nói huynh còn sống, vượt vạn dặm trường tới thăm huynh đây!”

Giang Nam Thôi thị, tiểu thư Thôi Tương có tài văn chương hoa lệ, tuyệt mỹ danh chấn lan xa kinh thành. Ngay cả loại nhân vật cỏn con ở biện kinh như ta cũng từng mua hai tập thơ của nàng ta. Trước kia, nàng ta còn có hôn ước với Hoắc Y Cẩm, là một khuê tú danh gia đường đường chính chính.

“Hoắc ca ca, ta là Thôi Tương đây! Tương nhi đến thăm huynh này.”

Hoắc Y Cẩm thản nhiên liếc nhìn nàng ta rồi cúi đầu uống một ngụm rượu, vẻ mặt chán ghét vô cùng.

Ta nhịn không được, đành lên tiếng lần nữa: “Hóa ra là Thôi cô nương, biểu ca của cô hẳn đã uống nhiều rồi, không thích hợp hàn huyên chuyện xưa. Hay là ngày mai cô lại đến?”

Thôi Tương bị ta ra lệnh đuổi khách, hơi tức giận.

“Cô là ai?”

Ta giải thích một lượt, nàng ta lại bảo: “Thì ra cô chính là người được sắp xếp minh hôn với Hoắc ca ca. Sống và c h ế t là hai thế giới khác nhau. Loại đen đủi như cô còn ở lại Thôi phủ làm cái gì?”

Lời lẽ thốt ra không chút nể nang.

Mọi người có mặt đều im lặng, dõi theo thái độ của ta.

Ta không tức cũng không tranh: “Lời này của Thôi cô nương thật nực cười. Ta đường đường chính chính bước qua cửa lớn gả vào Hoắc phủ, không ở trong phủ thì ở đâu. Lẽ nào vào tổ mộ Hoắc gia à?”

Hoắc Y Cẩm t ử trận sa trường, một mảnh chiến bào cũng tìm không thấy. Những con người này né còn không kịp, ai nấy lo giữ lấy thân.

Nay người sống trở về, công trạng như núi, người nào đó e là hối hận đến tím mật rồi.

Nếu ta là Hoắc Y Cẩm, cũng cảm thấy nàng ta phiền c hế t đi được.

“Muội muội Thôi gia, nếu cô tự xem mình là khách, ta với tư cách là nửa nữ chủ nhân sẽ tiếp đãi cô. Còn nếu cô mang tâm tư khác thì xin mời về cho.”

“Cô là cái thá gì, cũng xứng đuổi ta đi? Hoắc ca ca, huynh nói gì đó đi.” Thôi Tương rủa ta rồi lại lấy lòng Hoắc Y Cẩm.

Dáng vẻ nàng ta hệt như thứ muội khiến người ta ghét bỏ kia của ta. Ngọn lửa trong đầu ta lập tức bùng lên.

Thế là ta đứng dậy, lớn tiếng nói:

“Ta còn ở trong phủ ngày nào, thì chính là một nửa nữ chủ nhân của cái phủ này. Hoắc Y Cẩm cần ta, cả đời này ta sẽ vì chàng mà nuôi dạy con cái, bảo vệ gia đình này. Nếu chàng không cần, thì ta sẽ đi thật xa, tuyệt không níu kéo. Nhưng đó là chuyện của sau này. Người đâu, tiễn Thôi cô nương ra khỏi phủ. Thiếu gia uống nhiều rồi, dìu thiếu gia về hậu viện nghỉ ngơi!”

Thôi Tương kinh hãi nhìn ta, chưa từng gặp qua trọng đãi quá đáng bậc này, bị dọa sợ rồi.

Hoắc Y Cẩm cũng nhìn ta sửng sốt!

Hổ không thị uy thì tưởng ta là mèo ốm à!

Ta phủi tay, đợi đấy cho bà!

Đêm khuya trở về, ta háo hức theo sau Hoắc Y Cẩm, giống như cậu nhóc đòi thưởng.

Hoắc Y Cẩm bất lực, ném mảnh ngọc bội trông có vẻ rất đáng tiền trên người cho ta.

“Ta xem cô thấy tiền thì sáng mắt. Cô có biết ta vét được bao nhiêu vàng bạc trong phòng không? Trên vạn lượng.”

Ta xoa dịu: “Đó đều là tư trang của ta, toàn bộ của hồi môn và ban thưởng của lão phu nhân. Ngươi đừng vứt đi hết.”

Hoắc Y Cẩm không nói nên lời: “Cô là chuột chũi à? Cái gì cũng nhét vào hang! Y phục các mùa mới mua của ta không còn chỗ để mà cất.”

“Mai ta sẽ chuyển đi!” Trả lại chỗ để y phục bốn mùa như cũ cho ngài.

“Chuyển đi đâu?” Giọng Hoắc Y Cẩm lạnh dần: “Cô nói nếu ta không cần cô thì cô sẽ cao bay xa chạy, quyết không dây dưa? Hừ! Ta nghĩ cô lôi cả đống vàng bạc này theo có chạy cũng chạy chẳng được bao xa!”

Nói xong, hắn tức giận bỏ đi.

Đồ khó ở!

Các người nói xem, có phải hắn ganh tị ta giàu hơn hắn phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play