Ta hiểu ngay, vỗ n.g.ự.c bảo đảm:

“Cùng lắm đến lúc đó, con sẽ tự mình hòa ly.”

Phu nhân ôm ta, lại cảm thấy đau lòng, bảo ta thông minh, hiểu chuyện. Dù mai sau Hoắc Y Cẩm không cần ta, bà cũng sẽ đối đãi với ta như con gái ruột.

Các người nhìn xem, đây chính là mối quan hệ ta đã bồi đắp ở Hoắc phủ một năm qua.

Một cô nương nhỏ bé trong một gia đình đang dần lụn bại, không được thương yêu, lại được gả vào Hoắc phủ, nhận biết bao phần thưởng. Nói thật, một năm qua ta đã kiếm đủ tiền rồi. Chỉ cần ta giữ ý tứ, sẽ không xung đột với bất kỳ ai trong nhà.

Tương lai ta đơn phương hòa ly, người nhà họ Hoắc không có lý bắt bẻ, tài sản tặng ta chắc chắn sẽ không bị thu hồi. Đến lúc đó, trong tay ta có tiền, dù không được gia tộc che chở, ta cũng có thể tự do sống khỏe.

Tóm gọn một từ thôi, cứ tiếp tục “tận hưởng”, vậy đi!

Sau khi hạ quyết tâm, ta không còn sợ Hoắc Y Cẩm nữa. Cùng lắm binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn!

Kiếp bỏ chồng, đợi đó, ta tới đây!

5.

Sau giờ nghỉ trưa, ta nằm hóng mát trên ghế bập bênh trong vườn.

Cơm nắm nhỏ Hoắc Tiểu Kì bò lên chiếc ghế thấp cạnh ta đọc sách, luyện chữ.

Người trong phủ mời thầy tới dạy bé con, nhưng nhóc cơm nắm nhỏ dễ thương này cứ thích bám lấy ta, không biết có phải do duyên phận buộc ràng hay không.

Hoắc Tiểu Kì không học đàng hoàng mà dùng cỏ đuôi chó chọc vào mặt ta.

“Mẫu thân, mẫu thân, người gặp phụ thân chưa?”

“Ừm!”

“Mọi người đều nói phụ thân là một đại tướng quân rất lợi hại. Bọn họ nói phụ thân sẽ không thích mẫu thân, cũng không cần Tiểu Kì. Mẫu thân và Tiểu Kì sẽ bị phụ thân đuổi đi, có thật hay không?”

Trẻ nhỏ năm tuổi nhạy cảm đến đau lòng.

Ta mở mắt, nghiêm túc nhìn Hoắc Tiểu Kì, người duy nhất đồng cảnh ngộ với ta một năm qua.

Thật lòng mà nói, ta có đôi phần đồng cảm với bé con.

Ta là người lớn, có thể bày mưu tính kế cho mình. Nhưng Hoắc Tiểu Kì chỉ có thể thụ động chịu đựng tất cả.

Cho nên ta dỗ dành Hoắc Tiểu Kì, bảo rằng đó đều là những lời vớ vẩn, rằng bọn họ ghen tị với mẫu tử chúng ta.

“Con nghĩ xem! Ban đầu chẳng ai chịu làm con trai phụ thân con. Hỏi biết bao người rồi mới hỏi đến con, phải không? Đây là duyên phận đó! Con làm con trai của phụ thân một năm, mỗi ngày đều thắp hương cầu nguyện. Linh hồn chàng trên trời nhất định có cảm ứng. Có thể sống trở về đều nhờ một phần công lao của con.” 

“Thật sao?” Đôi mắt Hoắc Tiều Kì nhất thời sáng lấp lánh.

“Thật chứ! Phụ thân con là anh hùng trên sa trường, cứu muôn dân khỏi lầm than. Chàng khiến quân địch hứa không khai chiến ba mươi năm. Vô số bách tính đều biết ơn chàng đấy!”

“Chàng là người tốt số một, không hung dữ tẹo nào. Tiểu Kì nhà chúng ta đáng yêu đến vậy. Chàng nhất định sẽ thích Tiểu Kỳ.”

“Vậy phụ thân cũng thích mẫu thân ạ!” Hoắc Tiểu Kì bắt đầu chuỗi ba trăm câu hỏi mỗi ngày, mà còn là loại trực tiếp nói trúng tim đen.

Căn cứ vào thái độ hôm qua của Hoắc Y Cẩm, ta nghĩ chuyện hắn thích ta là hơi khó xảy ra.

Nhưng ta vẫn nói: “Đương nhiên, hôm qua mẫu thân gặp phụ thân rồi. Phụ thân đặc biệt, đặc biệt thích mẫu thân.”

Lời vừa thốt ra, trong sân mơ hồ vang lên tiếng hừ lạnh lùng, nghe mà sợ. Ta nghĩ chắc do mình quá mẫn cảm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play