4.

Hoắc Y Cẩm áo phủ bụi đường, nói muốn vào phòng thay y phục.

Một mình ta không ngăn nổi. Khi hắn mở cửa tủ, một thỏi bạc từ trong tủ rơi ra, suýt chút nữa đập vào chân hắn.

Trong phòng đã được sắp xếp lại, hiện tại đều là đồ đạc của ta.

Hoắc Y Cẩm tức giận hỏi: “Y phục của ta đâu?”

Thị nữ đáp: “Thiếu phu nhân bảo sợ thiếu gia ở dưới đó lạnh, không có y phục để thay, nên đốt cả rồi!”

Ta gật đầu như gà mổ thóc. Thê tử hiền thục như ta hiếm thấy lắm chứ gì?

Nhưng ánh mắt Hoắc Y Cẩm nhìn ta lại như thể gi ế t người.

Từng chữ một phát ra từ kẽ răng hắn:

“Y phục bốn mùa đều đốt sạch?”

Ta gật đầu: “Chuyện này, cũng không biết chàng phải ở dưới đó bao lâu đâu!”

“Hừ!” Hoắc Y Cẩm có chút mỉa mai mà cũng giống như khen ngợi ta: “Cô hiền đức quá nhỉ!”

Ta nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Đúng lúc này, lão phu nhân phái người đến mời hắn. Hoắc Y Cẩm không có y phục để thay, bèn mặc nguyên trang phục bụi bặm đi đến Từ An đường.

Trước khi rời khỏi, hắn nói mình là người hoài niệm, bảo ta tốt nhất hãy khôi phục chỗ này như cũ.

Ta đổ mồ hôi như tắm. Khôi phục nguyên trạng là chuyện không thể nào.

Ban đầu, vì lấy lòng Hoắc lão phu nhân, nay ta nói sợ Hoắc tiểu tướng quân lạnh, mai lại bảo sợ Hoắc tiểu tướng quân nóng. Đồ đạc của hắn trong phòng, đến cả cái bô cũng lo hắn quen dùng mà đốt đi sạch sẽ.

Nghe đồn vị phu quân này của ta lấy thủ cấp địch dễ như bỡn, ta sờ đầu mình, cảm giác sắp không giữ nổi nữa rồi.

Ngồi thấp thỏm suốt một đêm, Hoắc Y Cẩm căn bản không trở lại. Trời vừa sáng, ta nghe ngóng mới biết hoàng thượng đã khẩn cấp triệu hắn vào cung ngay trong đêm. Hại ta nơm nớp lo sợ, công cốc cả tối.

Sáng sớm, ta mang cặp mắt gấu trúc hiếm thấy đến hầu hạ phu nhân.

Phu nhân cười rạng rỡ, thẳng thắn bảo ta là phúc tinh. Từ đầu, biết bao người đều nói Hắc Y Cẩm đã c h ế t, chỉ mình ta kiên định nói không chừng hắn tránh ở đâu đó lập kế hoạch, chờ đợi một mẻ tóm gọn!

Quả đúng vậy thật!

Ta cứng đờ. Ban đầu, chẳng qua ta chỉ muốn làm bà vừa lòng mà bịa đặt ra thôi!

Phu nhân lại hỏi ta, Hoắc Y Cẩm đối xử với ta thế nào?

Không bỏ ta tại chỗ đã không tệ rồi.

Nhưng ta lại nói: “Có vẻ là người thấu tình đạt lý, chu đáo, tinh tế!”

Vẻ mặt bà khó hiểu: “Thế thì tốt!”, xem ra bà cũng rất lo lắng. Bà nói lúc quyết định cưới ta vào nhà, ai nấy đều cho rằng Hoắc Y Cẩm đã mất.

“Đứa nhỏ này từ bé đã nóng nảy, có ý chí mạnh mẽ, không biết có làm khó con không, có gây chuyện không đáng hay không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play