Trần Phương Phương giao Loan Diệc cho nhân viên công tác, cô xoay người lái xe rời đi. Cô đưa Loan Diệc tới đây chỉ vì muốn dặn dò Loan Diệc an ổn làm pháo hôi chứ cũng không quan tâm gì nhiều đến cậu.
Loan Diệc không ngờ mình là người đầu tiên đến căn biệt thự, cậu toàn tâm toàn ý phối hợp với nhân viên công tác quay cảnh cậu xuống xe rồi vào nhà. Sau đó cậu tham quan biệt thự một lượt trước khi các khách mời khác đến đủ.
Ở mọi ngóc ngách của căn biệt thự đều có camera, đảm bảo quay được tất cả hoạt động của các khách mời.
Tổ tiết mục sẽ cắt nối biên tập lại những đoạn phim ghi được để tránh những sự không hay đột ngột xảy ra trong quá trình quay bị lan truyền trên mạng.
Loan Diệc để vali ở cạnh sofa trong phòng khách, cậu đi lên tầng hai. Cạnh cầu thang là vườn hoa ngoài trời có đặt ghế sofa và bếp nướng BBQ. Đối diện vườn hoa là phòng chiếu phim tại gia, đi xuống tầng hầm là phòng tập thể hình ở bên trong phòng giải trí.
Căn biệt thự này có rất nhiều phòng, Loan Diệc còng chưa đi tham quan hết căn biệt thự đã cảm thấy hơi choáng váng. Chẳng cần tổ tiết mục an bài các hoạt động ngoại khóa khác, để Loan Diệc ở trong biệt thự này một tháng cũng đủ khiến cậu thực sự hạnh phúc.
Là một con cá mặn thực thụ, điều cơ bản cần có là khả năng thích ứng với mọi tình huống, mọi lúc, mọi nơi.
Loan Diệc xem thời gian thì thấy sắp đến giờ hẹn, cậu định quay về phòng khách đợi gặp mặt các khách mời khác. Nếu không để mỗi hành lý ở trong phòng khách thì hơi bất lịch sự.
Các khách mời của ( Yêu sai thời điểm) đều là các nam thần ở mọi ngành nghề trong xã hội cho nên trước khi chương trình phát sóng, mọi người đều không biết thông tin gì về các nam khách mời.
Loan Diệc cũng không biết được nhiều thông tin gì lắm.
Cậu không biết thông tin gì không phải là do cậu là pháo hôi mà là ý định của tổ tiết mục. Trước buổi hẹn hò đầu tiên, các khách mời đều không được tiết lộ danh tính, nghề nghiệp cho nhau biết. Các yếu tố như gia cảnh, học vấn, thu nhập đều được gạt qua một bên, tất cả đều dựa vào hormone thúc đẩy cảm xúc. Sau buổi phỏng vấn nói lên các đánh giá, suy nghĩ và lựa chọn của bản thân đối với các đối tượng khác thì điều kiện, thân phận của mỗi người mới được công khai. Dựa vào việc các khách mời có thay đổi lựa chọn về đối tượng trước đó hay không để tạo hiệu quả cho chương trình.
Khi sắp đến giờ gặp mặt, nhân viên công tác cũng dặn dò qua Loan Diệc rằng không tiết lộ danh tính và nghề nghiệp của bản thân khi gặp mặt các khách mời khác.
Đến cái phân đoạn này, thực ra Loan Diệc phù hợp hơn so với Tưởng Chi Duệ bởi vì cậu mờ nhạt đến mức khó có thể tìm thông tin của cậu ở trên mạng.
Loan Diệc lần đầu tiên tiếp xúc với đạo diễn, cậu biết rõ bản thân mình vừa không có kinh nghiệm cũng không có hảo cảm của đạo diễn nên tự giác nhớ kỹ các quy tắc của chương trình, về sau nghiêm túc chấp hành.
Dù sao sau khi đi tham quan qua biệt thự, cậu đã hoàn toàn coi mình là khách du lịch và lặng lẽ nằm ngoài màn ảnh.
Du khách Loan Diệc bước chân nhẹ nhàng trở lại phòng khách, từ hành lang nhỏ hẹp chắn tầm nhìn, trước tiên cậu nhìn thấy vali màu trắng gạo của bản thân. Cậu không tự chủ bước nhanh chân, sau đó cậu thấy trong phòng khách xuất hiện thêm một cái vali nữa. Đôi mắt to tròn, đen láy của cậu liếc một cái đã nhìn ra đó là chiếc vali da chất lượng tốt.
Loan Diệc bị hạn chế tầm nhìn nên chỉ nhìn thấy hai chiếc vali một lớn một nhỏ, màu sắc tương phản tạo ra một cảm giác thấy kì kì khi đặt chung chúng ở một chỗ với nhau.
Khách mời khác đã tới rồi.
Loan Diệc muốn bước chân chậm lại nhưng do ngoài kia đã có sẵn máy quay để quay lại đoạn ngắn chạm mặt nên cậu chỉ có thể giữ nguyên tốc độ hiện tại, tiếp tục đi ra ngoài.
“ Mình tới đây để kiếm tiền, không phải để giao lưu.” Loan Diệc thầm nhắc nhở bản thân ở trong lòng.
Tiếng bước chân của cậu hiển nhiên đã nhắc nhở khách mời trong phòng, khi bóng dáng của Loan Diệc xuất hiện trong phòng khách, cậu dường như ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của người trên sofa.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi cậu chớp mắt, Loan Diệc sững sờ.
Trên ghế sofa là một đại soái ca.
Hai chữ đẹp trai quá nông cạn để miêu tả vẻ đẹp thật sự của người ngồi trên ghế sofa. Vẻ đẹp trai này hoàn hảo đến nỗi khi mà Loan Diệc chơi trò chơi hẹn hò ảo cũng không thể tạo ra gương mặt của chồng ảo đẹp trai như khách mời kia. Vị này chính là nam vương trong các nam thần.
Trong đôi mắt của đối phương ánh lên sự thong dong, lãnh đạm như thể người kia là chủ của mọi thứ xung quanh và hiếm có điều gì có thể khơi gợi sự hứng thú của người kia.
Cậu có vẻ ngoài rất đẹp trai nhưng mà khí chất địa vị cậu thể hiện ra cũng đủ khiến người kia xem nhẹ cậu.
Loan Diệc nghĩ nếu Tưởng Chi Duệ biết trước sẽ có khách quý như vậy thì nói không chừng sẽ không từ bỏ quyền tham gia chương trình này.
Bất quá nếu bỏ qua vẻ bề ngoài, trên người đối phương toát ra vẻ lạnh lùng xa cách làm cho người ngồi gần có chút run rẩy bất an. Đoán là không phải ai cũng có thể chạm tới nam vương.
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ nhưng trong hiện thực mới chỉ qua vài giây. Camera còn đang quay chính mình, Loan Diệc mau chóng hoàn hồn, khách sáo mở miệng:
“ Chào anh, tôi là khách mời đến đây đầu tiên. Hình như bây giờ chúng ta không được tiết lộ danh tính của bản thân.”
Soái ca gật đầu, không quá lạnh lùng như Loan Diệc dự đoán nhưng cũng không tỏ ra quá nồng nhiệt.
Nếu không phải một lát sau đối phương đáp lại một câu:” Xin chào” hết sức rõ ràng thì cậu thiếu chút nữa đã hỏi tổ tiết mục xem có phải vị khách mời kia là người nước ngoài không hiểu tiếng Trung không.
Khuôn mặt của người nước ngoài này gợi Loan Diệc liên tưởng đến Văn Dương. Lý do khiến Loan Diệc nghĩ tới Văn Dương vì vị nam vương này có đường nét không hoàn toàn là kiểu dáng của người Trung, hơn nữa Trần Phương Phương còn nói:” Coi như là đúng đi”.
Loan Diệc không ngờ tổ tiết mục có thể mời người của gia tộc Cổ Đức Ôn tham gia chương trình. Tổ sản xuất có năng lực khủng bố như vậy?
Bất kể thế nào, Loan Diệc đã gắn tên Văn Dương với vị soái ca trước mặt.
Trong đầu Loan Diệc xuất hiện những tin bát quái mà cậu đã đọc, mặt ngoài lại giả vờ bình tĩnh, tìm một chỗ có khoảng cách thích hợp với người kia rồi ngồi xuống.
Nam vương ngồi yên ở đây, cậu cũng không thể nào đi dạo loạn được.
Cậu không thể tìm ra chủ đề để bắt chuyện, làm quen gì đó. Loan Diệc nghĩ nhiệm vụ của mình là làm pháo hôi nên buông tha cho bản thân trong việc kết thân với người kia. Dù sao cậu cũng không đến đây để yêu đương.