Sau khi bị Kỳ Dạ ép làm quân sư bất đắc dĩ, Lục Hàn không còn tâm trạng để phản kháng nữa.
Cậu vốn chỉ muốn né xa phản diện để sống lâu, nhưng tình hình bây giờ…
Chạy cũng không kịp nữa rồi!
Nhưng thôi, được cái… có thể kiếm thêm điểm sinh tồn!
Cậu tự an ủi bản thân:
“Không sao, chỉ cần mình cẩn thận, làm tốt công việc, tích đủ điểm thì sẽ sống lâu hơn!”
Đúng vậy! Làm xong mấy dự án này, chờ Kỳ Dạ chán mình rồi đá mình đi, là cậu có thể sống sót!
Nhưng kế hoạch của cậu vừa mới hình thành, thì…
[Trợ lý riêng]: “Thiếu gia, Kỳ tổng muốn anh đi công tác cùng ngày mai.”
Lục Hàn: “???”
Công tác?!
Đi công tác với boss phản diện á?!!!
SÁNG HÔM SAU – CHUYẾN BAY RIÊNG CỦA KỲ DẠ
Lục Hàn cực kỳ muốn tìm cớ để ở nhà, nhưng khi thấy trợ lý lạnh lùng xách va-li của cậu bỏ lên xe, cậu hiểu một điều:
"Mình không có quyền từ chối!"
Thế là cậu bất lực bước lên chuyên cơ, lòng đầy lo lắng.
Chuyến đi này có mục đích gì?
Liệu cậu có còn đường sống trở về không?!
Lục Hàn liếc nhìn Kỳ Dạ, thấy hắn vẫn như mọi khi: bình tĩnh, lạnh lùng, thần bí, đang đọc tài liệu một cách tập trung.
Nhưng điều làm cậu căng thẳng hơn là…
Trên chuyến bay này, ngoài cậu ra thì không có ai khác!
Không có trợ lý.
Không có nhân viên cấp dưới.
Chỉ có hai người bọn họ.
Lục Hàn: "Khoan, khoan, khoan… Đây không giống công tác, mà giống… tuần trăng mật vậy?!"
Cậu nghiêm túc suy nghĩ lại tình hình.
Công tác quan trọng thì ít nhất cũng phải có vài nhân viên đi cùng. Tại sao chỉ có mình cậu?!
Hay là…
Hắn đang lừa mình lên máy bay để thủ tiêu?!
Cậu run rẩy ngồi yên, vắt óc nghĩ cách sinh tồn.
Nhưng đúng lúc đó, Kỳ Dạ đột nhiên mở miệng.
“Trông cậu căng thẳng vậy?”
Lục Hàn: “Ơ, không, tôi đâu có—”
“Hay là… cậu nghĩ tôi sẽ làm gì đó với cậu?”
Lục Hàn: “!!!”
Sao hắn có thể đoán trúng suy nghĩ của cậu vậy?!
Cậu vội vàng cười gượng, lắc đầu như trống nói:
“Ha ha… Không có! Tôi hoàn toàn tin tưởng Kỳ tổng!”
“Thật sao?”
Kỳ Dạ bất ngờ rướn người về phía cậu, khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Lục Hàn: "Ơ, từ từ đã, sao anh lại đến gần tôi thế?!"
Cậu vô thức lùi lại, nhưng ghế máy bay quá nhỏ, cậu không có đường lui!
Kỳ Dạ chậm rãi quan sát cậu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu từng phản ứng nhỏ nhất.
Lục Hàn: "Mẹ ơi, đừng có nhìn tui như thế!"
Kỳ Dạ nhếch môi, giọng điệu lười biếng nhưng đầy ẩn ý:
“Cậu là Alpha, vậy mà khi tôi đến gần lại có phản ứng như Omega?”
Lục Hàn: “Tui sợ anh thôi chứ không phải bị pheromone ảnh hưởng đâu!!”
Anh là boss phản diện! Tôi chỉ là phản diện phụ!
Anh đứng gần vậy, làm sao tôi không sợ được chứ?!
Lục Hàn run run nói:
“Ha ha… Tại ghế máy bay nhỏ quá thôi! Tôi không hề sợ anh đâu!”
“Ồ?”
Kỳ Dạ chống cằm, cười nhạt.
“Vậy thì… nếu tôi ngồi gần hơn chút nữa, cậu vẫn không sợ chứ?”
Nói xong, hắn thật sự ngồi sát hơn!
Lục Hàn: “!!!!!!!!”
Mẹ nó!!!
TÔI CÒN CHƯA KỊP VÀO KHÁCH SẠN MÀ ĐÃ GẶP NGUY HIỂM RỒI HẢ?!!!