Lục Hàn ngồi cứng đờ trên ghế, toàn thân như hóa đá.
Kỳ Dạ đang ngồi sát bên cậu.
Rất sát.
Sát đến mức nếu cậu cử động một chút, vai sẽ chạm vào hắn.
Khoảng cách nguy hiểm vãi chưởng!!!
Lục Hàn cố gắng nhích người ra xa, nhưng ghế máy bay riêng quá nhỏ, lùi một chút cũng chẳng thay đổi được gì!
Cậu chỉ có thể ngồi đơ như một khúc gỗ, trong lòng gào thét tuyệt vọng.
Mẹ nó! Chuyến công tác gì mà kỳ quặc thế này?!
Lúc này, Kỳ Dạ bỗng nhiên nghiêng đầu, nhướng mày hỏi:
“Cậu đang né tôi?”
Lục Hàn: “!!!”
Né cái đầu anh ấy! Tôi chỉ muốn sống thôi!!
Cậu vội vàng cười giả lả, chối bay chối biến:
“Ha ha… Sao có thể chứ? Tôi đâu dám né Kỳ tổng! Tôi chỉ ngồi cho thoải mái thôi!”
Kỳ Dạ nhìn cậu vài giây, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
Lục Hàn tim đập thình thịch, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
"Làm ơn đừng nhìn tôi nữa! Làm ơn mau kết thúc chuyến bay này điii!"
MỘT TIẾNG SAU – KHÁCH SẠN CAO CẤP
Sau một tiếng chịu đựng trên chuyến bay đáng sợ nhất cuộc đời, cuối cùng Lục Hàn cũng hạ cánh an toàn.
Cậu vừa xuống máy bay, còn chưa kịp thở phào thì…
Trợ lý khách sạn mỉm cười lịch sự:
“Kỳ tổng, phòng tổng thống của ngài đã sẵn sàng. Và… thư ký Lục Hàn cũng sẽ ở đó.”
Lục Hàn: “???????”
Cái gì mà "cũng sẽ ở đó"?!
Cậu lập tức bật chế độ báo động, quay sang nhìn Kỳ Dạ:
“Khoan! Tôi tưởng tôi có phòng riêng?! Sao lại ở chung?!”
Trợ lý khách sạn vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
“Xin lỗi, nhưng đây là chỉ thị trực tiếp của Kỳ tổng.”
Lục Hàn: “…”
Chỉ thị của ai cơ?!
Anh Kỳ Dạ, anh làm ơn giải thích hộ tôi xem, chuyến công tác này là CÔNG VIỆC hay là CHUYẾN DU LỊCH CẶP ĐÔI vậy?!!! 😱😭
Cậu cứng họng nhìn Kỳ Dạ, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ:
“Có vấn đề gì sao?”
Lục Hàn: "Quá trời vấn đề luôn ấy chứ!!!"
Nhưng cậu không dám phản kháng.
Vì nếu dám từ chối, ai biết hắn có nổi giận rồi bóp chết cậu không?!
Thế là Lục Hàn bất lực vác va-li đi theo, lòng thầm khóc không ra nước mắt.
“Mẹ ơi, chuyến công tác này càng lúc càng sai rồi!!”