[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng ký chủ! Ngài đã giúp tập đoàn Kỳ thị tránh một vụ lừa đảo, cứu công ty khỏi nguy cơ mất hàng tỷ đô.

Nhận thưởng: +10 điểm sinh tồn.

Lục Hàn nhìn con số tăng từ 5 lên 15, trong lòng vừa vui vừa lo.

Vui vì càng nhiều điểm thì sống càng lâu.

Lo vì… cậu vừa vô tình giúp Kỳ Dạ một việc lớn, có khi nào hắn để mắt đến cậu nhiều hơn không?! 

Cậu len lén ngước lên, thấy Kỳ Dạ vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng ánh mắt hắn dường như mang theo chút hứng thú pha lẫn suy tư.

Lục Hàn: "Không ổn! Cảm giác như mình sắp bị nhắm trúng vậy!" 

Cậu vội vàng hắng giọng, tìm cách chuyển chủ đề:

“Kỳ tổng, chuyện này… tôi chỉ nói bừa thôi. Thật ra tôi cũng không rành lắm đâu, chắc chỉ là may mắn…”

Chưa kịp nói hết câu, Kỳ Dạ đã đặt tập tài liệu xuống, nhàn nhạt nói:

“Thế sao?”

Hắn cầm một tập khác, ném lên bàn.

“Vậy thì xem thử cái này đi.”

Lục Hàn: “?????”

Khoan, khoan, sao tự nhiên lại có thêm nhiệm vụ vậy?!

“Tôi thật sự không giỏi mấy chuyện này đâu! Tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé—”

Kỳ Dạ cắt ngang, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm:

“Cậu chắc chứ?”

Lục Hàn: “…”

Không chắc! Không chắc! Tôi sợ quá rồi! 

Cậu nghiến răng cầm tài liệu lên xem thử, vừa đọc vừa tự hỏi:

“Chẳng lẽ từ nay tôi phải trở thành quân sư bất đắc dĩ cho boss phản diện sao?!”

MƯỜI PHÚT SAU

Lục Hàn đặt tài liệu xuống, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

“Khoản đầu tư này có vẻ ổn, nhưng theo tình hình thị trường thì khả năng có rủi ro tiềm ẩn. Nếu có thể đợi thêm hai tháng rồi mới đầu tư thì sẽ an toàn hơn.”

Cậu nói xong thì lặng lẽ quan sát Kỳ Dạ, cố gắng đoán xem hắn đang nghĩ gì.

Nhưng Kỳ Dạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như một bức tượng thần bí, khiến cậu toát hết mồ hôi hột.

Bầu không khí yên lặng vài giây.

Rồi Kỳ Dạ đột nhiên cười nhẹ.

“Tốt.”

Lục Hàn: “Hả?”

Tốt… là sao?!

Kỳ Dạ nhìn cậu, chậm rãi nói:

“Tiếp tục làm việc như vậy. Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ thưởng.”

Lục Hàn: “Thưởng gì cơ?”

Kỳ Dạ chống cằm, ánh mắt thâm sâu:

“Thưởng điểm sinh tồn.”

Lục Hàn: “!!!”

Khoan đã… HẮN BIẾT HỆ THỐNG CỦA TÔI SAO?! 

Cậu sốc đến mức suýt té ghế, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Ý anh là… thưởng tiền à?”

Kỳ Dạ nhếch môi, không trả lời.

Lục Hàn: “…”

Cảm giác có gì đó rất sai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play