Lục Hàn tuyệt vọng nhìn tập tài liệu trước mặt.
Cái quái gì vậy?! Tôi chỉ là một thằng thư ký quèn mà! Sao lại giao cho tôi một dự án tài chính lớn thế này?!
Cậu len lén ngước lên nhìn Kỳ Dạ.
Hắn vẫn đang dựa vào ghế, ánh mắt lười biếng nhưng mang theo sự chờ đợi thú vị.
Lục Hàn: "Hắn đang đợi tôi mắc sai lầm sao?!"
Không được! Tôi không thể để hắn tìm được lý do bóp chết tôi!
Thế là cậu cắn răng mở tài liệu ra đọc.
Với trí nhớ kiếp trước, dù cậu không phải chuyên gia tài chính, nhưng vẫn biết chút ít về đầu tư và kinh doanh.
Vừa xem qua dự án này, cậu lập tức phát hiện vấn đề.
"Công ty này có vấn đề." Cậu vô thức lẩm bẩm.
Trong phòng, bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.
Cậu không để ý, vẫn tiếp tục phân tích:
“Xem này, theo báo cáo tài chính, năm ngoái công ty này tuyên bố lợi nhuận tăng trưởng 200%, nhưng khoản vay ngân hàng lại cao hơn 500% so với năm trước. Cộng thêm biến động bất thường của cổ phiếu, rõ ràng đây là công ty đang gặp khủng hoảng tài chính, có dấu hiệu rửa tiền.”
Lục Hàn nhíu mày, lật vài trang nữa, rồi gật gù tự khen mình:
“Chậc, đúng là mình thông minh ghê.”
“Phải không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát bên tai, khiến Lục Hàn giật bắn mình.
Cậu ngước lên, phát hiện Kỳ Dạ đã đứng sát bên cạnh từ lúc nào!
Khoảng cách quá gần!
Gần đến mức cậu có thể ngửi thấy hương gỗ nhẹ nhàng trên người hắn!
Lục Hàn: "Trời đất ơi, anh đừng có đứng gần tôi vậy chứ?!"
Cậu nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc như học sinh bị giáo viên gọi lên bảng.
Kỳ Dạ nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Một lúc sau, hắn nhếch môi, chậm rãi nói:
“Vậy ra… Cậu không ngu như tôi nghĩ.”
Lục Hàn: “Khoan, cái gì?!”
Hắn vốn nghĩ cậu ngu sao?!
Này! Cậu vốn thông minh từ đầu nhé!
Kỳ Dạ không nói thêm, chỉ cầm tập tài liệu trên bàn, nhìn qua một lần nữa rồi bấm điện thoại:
“Huỷ hợp đồng với công ty này.”
Lục Hàn: “…”
Vậy là xong luôn?!
Cậu chỉ tiện miệng phân tích chơi chơi, vậy mà hắn thật sự nghe theo lời cậu mà huỷ hợp đồng?
Đại boss phản diện đáng sợ này… lại tin tưởng phân tích của cậu ư?!
Lục Hàn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, một tin nhắn hệ thống hiện lên trong đầu:
[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng ký chủ! Ngài đã giúp tập đoàn Kỳ thị tránh một vụ lừa đảo, cứu công ty khỏi nguy cơ mất hàng tỷ đô.
Nhận thưởng: +10 điểm sinh tồn.
Lục Hàn: “!!!”
Hả?! Tôi chỉ nói đại thôi mà?!
Cậu hốt hoảng mở giao diện hệ thống, nhìn thấy điểm sinh tồn của mình đã từ 5 tăng lên 15.
Mẹ ơi!
Chẳng lẽ… muốn sống sót trong thế giới này, tôi phải tiếp tục làm việc giúp Kỳ Dạ kiếm tiền sao?!