Lục Hàn vừa rời khỏi bữa tiệc thì lập tức ôm đầu chạy trốn.
Không phải chạy trốn theo nghĩa đen, mà là… tìm cách né xa Kỳ Dạ càng sớm càng tốt!
Đùa sao? Cậu biết rõ vai trò phản diện phụ của mình trong truyện. Nếu theo nguyên tác, chương sau Kỳ Dạ sẽ ra tay tiễn cậu về với tổ tiên.
Tuy rằng vừa rồi hắn không giết cậu, nhưng không có nghĩa là cậu đã an toàn!
Cái kiểu nhìn chằm chằm của hắn khi nãy khiến cậu ớn lạnh từ sống lưng đến tận gót chân!
Cậu bèn mở giao diện hệ thống ra xem thử.
[Tên nhân vật]: Lục Hàn
[Giới tính]: Alpha
[Tình trạng]: Còn sống (tạm thời)
[Điểm sinh tồn]: 5/100
[Mối quan hệ với Kỳ Dạ]: Không rõ (Có dấu hiệu hứng thú?!)
Lục Hàn: “Dấu hiệu hứng thú? Cái hệ thống điên này đang nói cái gì vậy?!”
Hắn hứng thú với cậu ở điểm nào?!
Không, không, không! Là do hệ thống có vấn đề! Không thể nào có chuyện boss phản diện lại để ý một tên phản diện phụ như cậu!
Đúng vậy, chắc chắn là vậy!
Lục Hàn tự an ủi mình, hít sâu một hơi, tự nhủ:
“Tốt nhất cứ sống lowkey, tránh xa Kỳ Dạ ra, không gây thêm rắc rối nào nữa!”
Nhưng đúng lúc này…
[Tin nhắn từ trợ lý riêng]: “Thiếu gia, Kỳ tổng vừa gửi lời mời. Anh ấy muốn gặp cậu vào sáng mai, tại văn phòng của anh ấy.”
Lục Hàn: “??????”
Mẹ kiếp, tôi mới tự nhủ sẽ tránh xa hắn mà?!!
SÁNG HÔM SAU – TẠI TÒA NHÀ CỦA KỲ DẠ
Lục Hàn bất lực đứng trước tòa nhà chọc trời của tập đoàn Kỳ thị, cảm thấy chân mình nặng như đeo chì.
Tập đoàn này là một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới, và chủ tịch Kỳ Dạ là một kẻ đáng sợ không ai dám trêu chọc.
Vậy mà hôm nay cậu lại bị hắn TRIỆU TẬP?!
…Có phải hôm qua lỡ miệng khen hắn đẹp trai nên giờ hắn muốn xử lý cậu luôn không?
"Thiếu gia, mời anh vào." Một trợ lý Beta lịch sự nói.
Lục Hàn muốn trốn, nhưng biết không có đường lui, đành cắn răng bước vào thang máy.
Nhìn con số tầng 88 dần hiện lên trên bảng điện tử, cậu chỉ muốn khóc không ra nước mắt.
BÊN TRONG PHÒNG CHỦ TỊCH
Lục Hàn bước vào, phát hiện trong phòng chỉ có một mình Kỳ Dạ.
Hắn đang ngồi sau bàn làm việc, mặc áo sơ mi đen, tay cầm bút, khí thế bức người.
Vừa thấy cậu, hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người cậu vài giây, sau đó khẽ nhếch môi cười nhạt.
“Ngồi đi.”
Lục Hàn: “Ngồi? Tôi thà đứng còn hơn! Lỡ ngồi xuống rồi bị bóp cổ thì sao?!”
Nhưng không thể từ chối, cậu đành ngồi xuống cực kỳ ngoan ngoãn.
Kỳ Dạ chống cằm nhìn cậu, đánh giá một lượt, sau đó chậm rãi hỏi:
“Cậu… có vẻ khác so với trước đây.”
Lục Hàn: "Chết mẹ rồi!"
Hắn phát hiện ra rồi sao?!
Trước đây, Lục Hàn nguyên bản là một tên Alpha kiêu ngạo, hống hách, tự cao tự đại.
Nhưng từ khi cậu xuyên vào, toàn bộ tác phong đều thay đổi 180 độ: không còn kiêu ngạo nữa, mà lại trở thành một thằng tấu hài thích nịnh hót để giữ mạng.
Nếu Kỳ Dạ nghi ngờ… thì toi thật rồi!
Lục Hàn vội vàng tỏ ra bình tĩnh, vắt óc suy nghĩ một cái cớ.
“Ha ha… Kỳ tổng, thật ra dạo này tôi giác ngộ rồi! Tôi nhận ra rằng cuộc sống này không chỉ có quyền lực hay địa vị, mà còn có tình anh em, có hòa bình, có sự tôn trọng lẫn nhau… Tôi đã thay đổi! Tôi muốn trở thành một người có ích cho xã hội!”
Cậu nói bừa một tràng, chắp tay nhìn Kỳ Dạ đầy cảm xúc như thật.
"Thật sao?" Kỳ Dạ dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chăm chú.
Lục Hàn: “Đúng vậy! Tôi tuyệt đối không còn là một thằng khốn nạn như trước nữa!”
Cậu cười đến mức hai má run rẩy.
Nhưng bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Kỳ Dạ chống cằm, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mang theo chút thích thú.
“Cậu thật sự thay đổi?”
“Đúng vậy!”
Kỳ Dạ bỗng cười nhẹ.
“Nếu vậy, thì làm thư ký riêng cho tôi đi.”
Lục Hàn: “???????”
Cậu há hốc mồm.
Khoan đã.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?