Lục Hàn vẫn đang tiêu hóa sự thật trước mắt.
Phản diện lớn nhất truyện, kẻ mà ai nghe tên cũng sợ mất mật… vừa cười với cậu?!
Trong nguyên tác, Kỳ Dạ không bao giờ cười. Hắn là một cỗ máy giết chóc lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn, EQ cao chót vót, IQ vô cực. Hắn không có bạn, chỉ có kẻ thù và thuộc hạ trung thành vì lợi ích.
Vậy mà bây giờ hắn lại bật cười trước câu nói lầy lội của cậu?!
Lục Hàn: “Tôi vừa làm cái quái gì thế này?!”
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Dạ đã tiến thêm một bước, đứng ngay trước mặt cậu.
Áp lực pheromone mạnh mẽ bao trùm, khiến da gà Lục Hàn nổi lên từng đợt.
Không phải vì pheromone của Enigma có tác dụng với Alpha.
Mà là vì cậu sợ quá trời sợ!
"Tôi đẹp trai?" Kỳ Dạ nhướng mày.
"…Dạ!" Lục Hàn gật đầu như gà mổ thóc.
“Nói lại lần nữa.”
Lục Hàn: “Anh đẹp trai! Đẹp trai cực kỳ! Soái khí bức người! Vẻ đẹp phá vỡ mọi tiêu chuẩn nhân loại! Người người mê đắm, hoa cỏ thất sắc!”
Tự dưng sống còn phụ thuộc vào level nịnh hót, Lục Hàn dốc hết vốn liếng ra chém gió.
Kỳ Dạ: “…”
Hắn hơi nheo mắt, vẻ mặt không rõ là đang hứng thú hay đang suy nghĩ xem có nên bóp chết cậu không.
Lục Hàn thì đang hối hận muốn chết.
Tại sao lại mở miệng nhanh hơn não như vậy chứ?!
Trong nguyên tác, Lục Hàn – nhân vật phản diện phụ, vì chọc trúng Kỳ Dạ mà bị hắn bóp chết ngay chương 5.
Giờ mới chương 2 mà cậu đã tự tay chọc boss, có phải là cậu đang đẩy nhanh tiến độ đi gặp tổ tiên không?!
Lục Hàn hít một hơi sâu, quyết định vớt vát chút hy vọng:
Lỡ ngu rồi thì ngu cho trót!
Thế là cậu đập tay lên vai Kỳ Dạ, cười sảng khoái:
“Ha ha ha! Tôi thấy chúng ta rất có duyên đó Kỳ tổng! Đã gặp nhau thì là bạn, đúng không?”
Xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Hai vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Cái thằng này đúng là chán sống rồi!”
Nhìn mà xem, ai dám vỗ vai đại boss phản diện chứ?!
Kỳ Dạ nhìn xuống bàn tay của Lục Hàn đang đặt trên vai hắn.
Ánh mắt hắn tối lại.
Trong ba giây ngắn ngủi, Lục Hàn cảm nhận được một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, giống như mình vừa bước một chân vào quan tài.
Nhưng đúng lúc cậu định rút tay về, thì Kỳ Dạ…
Không làm gì cả.
Hắn không giết cậu.
Không chỉ thế, khóe môi hắn còn nhếch lên một chút.
Cậu lập tức trợn mắt.
Kỳ Dạ đang… vui vẻ?!
Lục Hàn: “Khoan, hướng đi này không đúng rồi!!!”
NĂM PHÚT SAU
Lục Hàn cảm thấy mình vừa bước ra từ quỷ môn quan.
Sau khi cậu bất chấp sống chết tấu hài, Kỳ Dạ không bóp cổ cậu mà chỉ liếc nhìn một chút rồi rời đi.
Lục Hàn: "Tôi còn sống! Tôi còn sống!" 😭
Cậu đổ mồ hôi hột, trái tim đập thình thịch vì căng thẳng.
Nhưng đúng lúc cậu đang định tẩu vi thượng sách, thì trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc:
[Hệ thống thông báo]: Chúc mừng ký chủ! Ngài đã thành công tiếp cận phản diện mà không bị giết! Nhận thưởng: +5 điểm sinh tồn.
Lục Hàn: “…”
Điểm sinh tồn là cái quái gì?!
[Hệ thống]: Tổng điểm sinh tồn hiện tại: 5. Khi điểm này về 0, ký chủ sẽ bị Kỳ Dạ tiễn về gặp tổ tiên.
Lục Hàn: “Đệch, sao lại có trò này nữa?!”
[Hệ thống]: Vì nhân vật của ngài vốn có kịch bản chết yểu, vậy nên hệ thống sẽ theo dõi sát sao. Hãy tiếp tục thu thập điểm sinh tồn để tồn tại!
Lục Hàn cắn răng. Chết tiệt!
Nói cách khác, nếu không muốn chết, cậu phải liên tục thay đổi số phận nhân vật gốc, không để mình đi theo vết xe đổ.
…Nhưng vấn đề là, nhân vật phản diện lớn nhất truyện hình như bắt đầu để mắt đến cậu rồi!
Cậu có dự cảm, từ giờ trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn yên bình nữa!