Hôm nay họ bắt được nhiều con mồi hơn thường lệ, Bành Vân hỏi tộc trưởng: “Tộc trưởng, sao hôm nay lại có nhiều con mồi vậy?”
Tộc trưởng nói: “Từ hôm nay trở đi bộ lạc sẽ không còn sắp xếp cho thú nhân nướng thịt khô nữa. Mọi người sẽ tự mình ướp rồi phơi thịt để chuẩn bị thức ăn cho mùa tuyết rơi...Thần sử, lát nữa ngài đến kho hàng một chuyến đi, tính toán xem ngày mai mỗi người có thể lấy được bao nhiêu thịt khô.”
Thịt nướng phiền phức hơn làm thịt phơi khô nhiều, phải nướng từ từ bằng lửa nhỏ mà còn phải tốn mất vài tiếng để nướng hết một lần. Phải có người ở bên cạnh trông chừng để thỉnh thoảng lật thịt. Nhưng muối thịt thì chỉ cần rắc muối vào để bỏ nước, sau đó vớt ra phơi khô thường xuyên là được.
Những dũng sĩ đi tuần tra trong bộ lạc phải ra ngoài vào lúc bốn, năm giờ sáng, đôi khi phải đợi đến sáu, bảy giờ tối mới có thể đổi ca về nhà. Nếu sau khi trở về còn phải nướng thịt khô thì một ngày họ phải làm việc 17, 18 giờ. Tộc trưởng lo tộc nhân không có đủ thời gian nghỉ ngơi nên ông ấy sắp xếp cho các thú nhân giống cái nướng thịt khô khi không có muối.
Bành Vân: “…Được.”
Thời tiết chỉ mới nắng được vài ngày nên trong kho không có nhiều thịt khô lắm, một mình Tố chắc là có thể ăn hết luôn.
Trước khi lấy hạt dẻ Bành Vân hỏi tộc trưởng hôm nay cô có thể lấy bao nhiêu hạt dẻ, nhưng tộc trưởng lại nói cô có thể lấy bao nhiêu tùy thích. Rừng hạt dẻ đủ rộng, tất cả các cây đều có tuổi đời hàng thế kỷ và trĩu quả, cho dù có chia thế nào thì vẫn đủ cho bộ lạc ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT