Tính lải nhải của mẹ Cố lại nổi lên, tận tình khuyên nhủ cô phải sống tiết kiệm một chút.

Lâm Vân Khê không cãi lại, lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu.

“Được rồi, bận rộn cả ngày rồi, mau ăn cơm đi.” Ông Cố nhìn một bàn thức ăn ngon, vội vàng lên tiếng cắt ngang bà ấy.

Thức ăn ngon như vậy, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon nữa.

Nhất là cái đĩa thịt kho tàu chính giữa kia, quả thực, cái mùi thơm bá đạo kia thật kích thích vị giác, cha Cố nhịn không được nuốt nước miếng.

Mẹ Cố liếc ông chồng già nhà mình một cái, không hề nể mặt bà ấy chút nào.

Lúc này, Lâm Vân Khê đúng lúc mở miệng.

“Cha mẹ, thật ra bữa cơm này cũng chỉ tốn chút tiền, tôm hùm đất và cá đều bắt ở trong hồ nước dưới chân núi, không tốn một đồng nào.”

Quả nhiên, sự chú ý của mẹ Cố trong nháy mắt bị dời đi, bà biết cá trê có thể ăn, nhưng hai đĩa tôm hùm đất kìm lớn trên bàn…

“Vân Khê, tôm hùm đất này không có thịt, toàn là vỏ, nấu như này có thể ăn được sao?”

“Đương nhiên, cực kỳ ngon, mẹ nếm thử đi.” Lâm Vân Khê bắt đầu động tác, biểu diễn cách ăn.

Đầu tiên lột đầu tôm hùm đất, mút một ngụm nước canh, kéo cánh đuôi rút thịt ra.

Nhìn dáng vẻ ăn ngon của Lâm Vân Khê, cha mẹ Cố bị thèm ăn mà nuốt nước miếng.

Cha Cố gan lớn một chút, dựa theo phương pháp Lâm Vân Khê dạy mà ăn.

Tôm hùm đất nấu cay quả nhiên danh bất hư truyền, ông ấy ăn một miếng thì không thể dừng lại được, sau đó là một con, hai con…

Mặc dù bị cay đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không chịu dừng.

 

“Nhiều năm như vậy chúng ta thật hoang phí, tôm hùm đất này quá ngon.” Ông Cố tiếc nuối nói, đồng thời cũng đau lòng vì những con tôm hùm đất bị ông ấy đem đi cho gà ăn.

Nhìn ông chồng nhà mình ăn ngon miệng, mẹ Cố không nghi ngờ ông ấy, cũng gia nhập đội ngũ ăn tôm hùm đất, so với khẩu vị nặng của cha Cố, bà ấy thích ăn vị tỏi băm hơn.

Thịt tôm hùm đất vừa vào miệng, đầy lời muốn nói cũng bị vứt ra sau đầu.

Thanh đạm thơm ngon, tỏi thơm nồng đậm, càng ăn càng thơm, thậm chí cuối cùng nước canh cũng bị họ lấy ra trộn cơm.

Lâm Vân Khê không cho Cố Gia Ngôn ăn tôm hùm đất, bởi vì môi trường sống của tôm hùm đất không tốt, dạ dày trẻ con lại yếu, sợ cậu bé ăn sẽ bị tiêu chảy.

Nửa tiếng sau, thức ăn trên bàn bị quét sạch, vẻ mặt cha mẹ Cố thỏa mãn ngồi trong sân uống trà hóng gió.

Đây mới là cuộc sống của con người, tan việc trở về có người chuẩn bị nước và thức ăn nóng hổi.

Bọn họ chờ ăn là được, cơm nước xong ngồi ở trong sân hóng gió, tâm sự chuyện nhà, rất sảng khoái.

Khỏi phải nói, tài nấu nướng của con dâu thứ hai nhà mình thật sự quá tuyệt, nhất là món tôm hùm đất hầm, nhìn vỏ tôm hùm đất hùm đầy bàn là biết.

Thịt kho tàu thơm ngọt, vừa vào miệng đã tan, nấu còn ngon hơn so với đầu bếp nhà hàng quốc doanh trong huyện.

Cá trê kho tàu thịt mềm mịn, thơm ngon vừa miệng, món chay duy nhất cũng được làm một cách giòn tan tươi ngon.

Cố Gia Ngôn ăn chút cơm rau xà lách và cá trê vàng, bụng no căng phồng, giờ phút này đang nằm ở trong lòng mẹ ngủ say khò khò.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất tăm, màn đêm buông xuống.

“Vân Khê, chúng ta về trước, con nhớ khóa kỹ cửa chính.” Cha mẹ Cố nhẹ giọng dặn dò.

“Vâng.” Lâm Vân Khê đưa mắt nhìn hai ông bà ra cửa, sau đó khóa cửa lại.

Hiện tại trong nhà chỉ có một phụ nữ và một đứa trẻ, là nhóm đối tượng dụ dỗ người xấu để mắt tới nhất.

Nhưng Lâm Vân Khê cũng không phải quả hồng mềm, trong kho hàng không gian của cô có đặt vài cây gậy điện công suất lớn.

Nếu có người xấu đến, Lâm Vân Khê nhất định sẽ cho họ lúc vào đứng thẳng lúc ra nằm ngang.

Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Lâm Vân Khê lấy một thùng nước ấm mang vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm đứa con trai mềm mại ngủ thiếp đi.

Ngược lại với nhà cũ bên này, cha Cố mẹ Cố vừa về đến nhà liền nhìn thấy mặt đất hỗn độn và hai mắt sưng đỏ của cháu trai lớn.

“Gia Hào, sao thế, nói cho bà nội biết.” Mẹ Cố tiến lên lo lắng hỏi, sợ cháu trai lớn bị ấm ức.

Cố Gia Hào nghe được sự quan tâm của bà nội, trong lòng càng thêm tủi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cậu bé thút thít nghẹn họng ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, cuối cùng vẫn là Đại Ny nói ra chân tướng vụ việc một lần nữa.

Thì ra Cố Gia Hào ghi nhớ cách làm món ăn thím hai nói, về đến nhà muốn mẹ cậu bé làm cho mình ăn.

Kết quả cậu bé còn chưa nói xong, thím Lưu Xảo Xảo đã đoạt lấy cái gùi, đổ tôm hùm đất hùm ra ngoài cửa, còn hung hăng giẫm mấy cái.

Tính tình nhỏ nhen của Cố Gia Hào lập tức nổi lên, thím nhỏ cũng không thèm kêu, liên tục chất vấn cô ta vì sao phải đổ đồ của mình.

Cướp đồ của cháu trai, Lưu Xảo Xảo chẳng những không có bất kỳ sự hối hận nào, còn chỉ vào ba đứa nhỏ nhà đại phòng mắng một trận, mắng bọn họ giúp đỡ một người ngoài khi dễ người trong nhà.

Chủ yếu là bởi vì cô ta cảm thấy Lâm Vân Khê không có lòng tốt, để cho mấy đứa nhỏ xách một đống tôm hùm đất mà gà vịt cũng khinh thường về, nhất định là đang trả thù lời cô ta nói hồi chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play