Cậu bé sắp xếp lời nói lại, định nói uyển chuyển một chút, cố gắng không đả kích em trai.
“Ngôn Ngôn, nhà em đâu có nuôi gà, bắt nhiều tôm hùm đất như vậy cũng vô dụng, cuối cùng chẳng phải cũng vứt đi à.”
Hiển nhiên, sợ lý do sơ xài như thế không an ủi được Cố Gia Ngôn, cậu bé lo lắng nhìn về phía Lâm Vân Khê, sợ lời nói của anh trai sẽ khiến mẹ bị sốc.
“Em ăn hết, mẹ giỏi lắm.” Cố Gia Ngôn vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt quyết tâm.
Gà con có thể ăn, vậy cậu bé cũng có thể ăn, như vậy mẹ sẽ không uổng phí sức lực nữa rồi.
Nghe giọng điệu trẻ con của cậu, Lâm Vân Khê vô cùng hưởng thụ.
Ai nói chỉ có con gái mới là áo bông nhỏ, con trai của cô quả thực còn ấm hơn so với áo bông nhỏ.
Nghĩ tới đây, cô cũng thừa nước đục thả câu, mở miệng dụ dỗ mấy đứa nhỏ.
“Ai nói chỉ có thể cho gà ăn, tôm hùm đất này còn ngon hơn cả thịt, đảm bảo các cháu ăn ngon đến nổi muốn nuốt hết đầu lưỡi.”
“Ngoài ra còn có thể nấu vị cay và vị tỏi băm, vị cay ăn đã nghiền, chắc thịt; hương vị tỏi thơm ngon hấp dẫn, thơm nồng mùi tỏi.”
“Chỉ ăn một miếng, đảm bảo mọi người không dừng lại được.” Lâm Vân Khê tiếp tục nói.
Cô không nói dối, ở hiện đại, từ sau khi tôm hùm đất nổi tiếng, vẫn luôn chiếm một vị trí nhỏ trong chợ đêm, có thể thấy được mức độ được hoan nghênh của nó.
Là một đứa trẻ thích ăn vặt Cố Gia Hào ngay lập tức bị gợi lên hứng thú, so với thịt còn ngon hơn?
Cậu bé nuốt một ngụm nước miếng, nịnh nọt hỏi.
“Thím Hai, phải nấu thế nào vậy, trở về cháu bảo mẹ cháu thử xem.”
Lâm Vân Khê cũng không muốn giấu diếm, lập tức nói một cách nấu nướng đơn giản, có thể bớt chút gia vị.
Ngoài ra, cô còn chia một nửa tôm hùm đất trong sọt chia cho bọn Cố Gia Hào, mấy đứa nhỏ vô cùng phấn khích vác sọt đi vào trong thôn, lòng tràn đầy vui mừng chờ mong món ngon tối nay.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Thấy sắc trời không còn sớm, Lâm Vân Khê cũng đưa Ngôn Ngôn về nhà.
Về đến nhà, Lâm Vân Khê lấy ra một miếng thịt ba chỉ mập mạp và một nắm rau xà lách xanh mơn mởn.
Ngoại trừ rửa sạch tôm hùm đất tốn chút công sức, những bước tiếp theo, cô làm rất nhanh chóng suôn sẻ.
Lâm Vân Khê dùng kỹ thuật cắt rau thuần thục, bắt đầu nhóm lửa xào rau.
Đầu tiên là cá trê kho tàu, trên thân cá khứa vài dao, thêm rượu vàng, gừng sợi và muối ăn ướp trong 10 phút.
Đun nấu dầu trong nồi, cho cá trê vào chiên tới khi hai mặt vàng óng ánh, đổ một lượng rượu vàng vừa phải và nước tương* vào, đậy nồi hầm một phút.
Sau đó cho thêm muối ăn, đường trắng vừa phải, thêm ít nước không được ngập qua thân cá hầm cách thủy tám phút, cuối cùng đun lửa lớn đến khi cạn nước.
Cố Gia Ngôn đang chơi đùa trong sân ngửi thấy mùi thơm, trông mong bám vào cửa gỗ phòng bếp, cái mũi nhỏ ngửi một cái, giống như một con mèo hoa nhỏ thèm ăn.
Lâm Vân Khê nhìn thấy vậy thì buồn cười, cô gắp thịt mềm ở bụng cá thổi nguội rồi đút vào miệng con trai, sau đó nhỏ giọng thương lượng.
“Còn lại chờ ông bà nội tới chúng ta ăn cùng nhau được không?”
Cố Gia Ngôn trân trọng ngậm thịt cá gật gật đầu, đi ra sân chơi tiếp.
Lâm Vân Khê tiếp tục bận rộn trong bếp, tôm hùm đất được rửa sạch một nửa nấu vị cay, một nửa nấu vị tỏi băm.
Rau xà lách dầu hào thì đơn giản hơn, cho nước vào nồi, chút muối và vài giọt dầu, nước sôi cho rau xà lách vào trụng chín.
Cho dầu hào vào bát, nước tương, muối ăn và đường trắng rồi trộn đều.
Cho dầu vào nồi, bỏ xíu tỏi vào cho thơm, đổ nước sốt đã pha sẵn vào đun sôi, sau đó rưới lên rau xà lách.
Cuối cùng là thịt kho tàu tốn thời gian nhất, trước khi làm cá, Lâm Vân Khê đã xào thịt ba chỉ với nước màu, thêm gia vị vào nồi nhỏ hầm cách thủy.
Nhân lúc này, Lâm Vân Khê mang ra một thùng nước đã phơi nắng trong sân, lột sạch Cố Gia Ngôn.
Trẻ con hiếu động, nhất là mùa hè, mồ hôi trên người toát ra rồi khô, khô rồi lại toát ra, cả người dính dính không thoải mái.
Cố Gia Ngôn thoải mái nằm trong lòng mẹ, hưởng thụ sự dịu dàng tỉ mỉ của mẹ.
“Ha ha, nhóc con rất biết hưởng thụ, có muốn làm thẻ thành viên không?” Lâm Vân Khê vỗ vỗ mông nhỏ của cậu bé, hỏi.
Cố Gia Ngôn mặc dù không biết ý nghĩa của thẻ thành viên, nhưng cũng thuận theo nói: “Mẹ, cục cưng làm.”
“Được rồi, làm một tấm thẻ vàng cho ông lớn Ngôn Ngôn nhé.”
Hai người chơi đùa điên cuồng một hồi, nước trong thùng sắp lạnh, Lâm Vân Khê bế cậu bé ra, thay quần áo sạch sẽ.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào sau khi tan ca, Lâm Vân Khê đi vào phòng bếp bỏ thêm một nắm củi vào trong lò, múc nước thịt kho tàu ra.
Thức ăn bên này vừa mới bưng lên bàn, cha mẹ Cố đã vào cửa.
“Cha mẹ, nước đã chuẩn bị xong, hai người tắm trước đi.” Lâm Vân Khê tiện tay nhận lấy công cụ làm đồng trong tay hai người, chỉ vào nước ấm đã chuẩn bị sẵn trên giá rửa mặt nói.
“Được.”
Ông bà Cố rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, không khỏi tặc lưỡi.
Bữa cơm này đã có thể so sánh với cơm tất niên lúc trước, ngửi mùi thơm, thậm chí còn mê người hơn so với cơm tất niên .