Ba người bị điểm danh nhanh chóng căng thẳng thân thể, không dám nói gì, yên lặng chấp nhận trừng phạt.
Dù sao đây cũng là Diêm Vương sống tiếng tăm lừng lẫy của quân khu, giải thích với anh, trừ phi không muốn sống nữa, muốn bị phạt đứng đến khi trời tối.
Thời gian huấn luyện vừa đến, sắc mặt Cố Tranh không chút thay đổi tuyên bố giải tán, một đám binh sĩ cũng không dám quay đầu lại chạy về phía căn tin.
Trên sân thể dục rộng lớn chỉ để lại ba tên xui xẻo bị phạt đứng dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa.
Trên đường đến căn tin, phó doanh trưởng Giang Đào cợt nhả đi theo sau Cố Tranh, miệng trêu chọc nói.
“Chắc không phải là vợ cậu, chị dâu tôi nhớ nhung cậu đâu ha.”
Nhớ tới người vợ sau khi kết hôn ở chung trong nhà không được mấy ngày, Cố Tranh không biết sao lại phiền lòng.
Dựa theo chức vị của anh, trong bộ đội đã phân cho anh một tiểu viện.
Nhưng vợ anh nghe nói bộ đội đóng quân ở một thôn chài nhỏ phía nam, ghét bỏ điều kiện sinh hoạt gian khổ, không quen cuộc sống nơi đây, sống chết không muốn tới tòng quân.
Anh ngược lại không sao cả, chỉ cần đối xử tốt với con anh là được, không muốn gây khó dễ ai.
Nhớ tới đứa con trai hơn một tuổi trong nhà, mặt mày nghiêm nghị của Cố Tranh bỗng chốc nhu hòa không ít.
Bởi vì thế cục căng thẳng, tiểu đoàn trưởng là anh càng cần đợi lệnh bất cứ lúc nào, một khắc cũng không thể rời đi.
Cho nên từ khi con trai sinh ra, hai cha con một lần cũng chưa từng gặp mặt.
Cố Tranh chỉ có thể căn cứ vào miêu tả trong thư cha mẹ gửi, tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của con trai.
Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, đầu tiên anh nhất định phải xin nghỉ về nhà một chuyến.
Tiếp theo, Cố Tranh nhìn về phía người không có mắt trước mặt này, lông mày hơi nhướng, nhướng nhướng mí mắt, nhanh gọn chuẩn xác mà độc ác nói.
“Tôi nghe nói thím cậu tìm cho cậu một người vợ, hai ngày nữa sẽ tới đây?”
“Thím còn nói muốn tôi giúp tác hợp hai người lại với nhau một chút, việc này tôi rất vui lòng giúp đỡ.”
Nghe vậy, Giang Đào thu hồi nụ cười trên mặt, đưa tay tát mình một cái, xin tha thứ nói: “Doanh trưởng! Anh! Là miệng em tiện, em không nên trêu chọc anh.”
“Nhưng chuyện tìm vợ anh phải giúp em, em còn trẻ, không muốn bước vào nấm mộ hôn nhân.”
Giang Đào năm nay cùng tuổi với Cố Tranh, người cùng tuổi đã có con, nhưng anh ấy vẫn rất chống đối chuyện kết hôn.
Anh ấy thật sự là không muốn sau khi mệt mỏi một ngày về nhà, còn muốn vì loại chuyện nhỏ như củi gạo dầu muối này tranh cãi.
Kiểu tình huống này, anh ấy nhìn thấy ở trên người cấp dưới tòng quân nhiều lắm rồi.
Cho nên muốn tìm một người vợ cùng chung chí hướng, sống hòa thuận mỹ mãn.
Nghe vậy, Cố Tranh liếc anh ấy một cái, không quay đầu lại nói: “Xem biểu hiện của cậu.”
Giờ phút này anh còn không biết vợ đang tính toán muốn ly hôn với mình, còn muốn bắt cóc con trai mình nữa.
Nếu biết, không biết anh còn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh như vậy hay không.
Bên phía Lâm Vân Khê, bọn nhỏ sức lực dồi dào, chạy nhảy mấy tiếng, bụng cũng đói.
Tranh nhau ngồi xổm bên giếng giúp Lâm Vân Khê cọ rửa nhộng ve sầu, đừng thấy bọn họ tuổi còn nhỏ.
Nhưng những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã bắt đầu giúp đỡ gia đình làm việc, tay chân rất nhanh nhẹn.
Chưa đầy mười phút, một nhộng ve sầu lớn đã xử lý xong.
Nhộng ve sầu rời khỏi nước lục tục động đậy, Ngôn Ngôn phụ trách trông chừng nhộng ve sầu không được vượt ngục.
Cố Gia Hào phụ trách nhóm lửa, trong sân còn ngồi xổm một đám trẻ con gào khóc đòi ăn.
Lâm Vân Khê đẩy nhanh động tác trên tay, đổ dầu vào nồi, dầu nóng bốc khói rồi thả nhộng ve sầu vào xào.
Sau khi xào đến lúc vỏ ngoài hơi vàng giòn, cho thêm một lượng muối ăn vừa phải, không cần thêm gia vị phức tạp khác thì đã vô cùng ngon miệng rồi.
Một bàn lớn nhộng ve sầu xào thơm nức mũi đã nấu xong, Ngôn Ngôn vẫn canh giữ ở bên bếp, nhìn chăm chăm.
Lâm Vân Khê vừa múc thức ăn, vừa trêu chọc nói: “Ai nha, đây là mèo tham ăn của nhà ai, thèm sắp chảy nước miếng rồi.”
Lâm Vân Khê đẩy nhanh động tác trên tay, đổ dầu vào nồi, dầu nóng bốc khói rồi thả nhộng ve sầu vào xào.
Sau khi xào đến lúc vỏ ngoài hơi vàng giòn, cho thêm một lượng muối ăn vừa phải, không cần thêm gia vị phức tạp khác thì đã vô cùng ngon miệng rồi.
Một bàn lớn nhộng ve sầu xào thơm nức mũi đã nấu xong, Ngôn Ngôn vẫn canh giữ ở bên bếp, nhìn chăm chăm.
Lâm Vân Khê vừa múc thức ăn, vừa trêu chọc nói: “Ai nha, đây là mèo tham ăn của nhà ai, thèm sắp chảy nước miếng rồi.”
Ngôn Ngôn không nỡ rời mắt, miệng lại không quên trả lời: “Là mèo tham ăn nhà mẹ.”
Lâm Vân Khê thấy buồn cười, bình thường mình làm rất nhiều đồ ăn ngon, sao Ngôn Ngôn còn thèm như vậy.
Cô thật tình không biết là Ngôn Ngôn có sự mong đợi to lớn với món nhộng ve sầu này, dù sao anh trai Gia Hào của cậu bé vẫn khoe khoang với cậu bé, nói nhộng ve sầu là thứ ăn ngon nhất ngoài thịt heo.
“Gia Hào, tắt lửa đi.” Lâm Vân Khê bưng đĩa đi vào trong sân.
Mười mấy đứa con nít trong tay bưng chén nhỏ, xếp hàng chỉnh tề, đội ngũ sắp xếp từ nhỏ đến lớn, đây đều là quy củ nhỏ mà Lâm Vân Khê đặt ra.
Không quy củ không thành thể làm gì được.
Lúc này, Lâm Vân Khê giống như một bác gái trong căn tin, cầm thìa trong tay chuẩn bị phân phát thức ăn cho "học sinh" đang gào khóc đòi ăn.
“Quy tắc cũ.” Cô nói.
Xếp thứ nhất là bạn nhỏ Ngôn Ngôn, cậu bé quen thuộc nói: “Con giúp mẹ rửa chén.”
Lâm Vân Khê múc cho cậu một muỗng nhộng ve sầu, cổ vũ: “Ừm, Ngôn Ngôn là một đứa bé ngoan, tiếp tục cố gắng.”
“Tiếp theo.”
Chỉ thấy những bạn nhỏ này lần lượt nói biểu hiện tốt của mình ở nhà, có giúp trong nhà cho gà ăn, có giúp trong nhà cắt cỏ heo, còn có giúp mẹ rửa chén, giặt quần áo.